Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Gặp Hươu - Chương 36

Cập nhật lúc: 2024-09-06 17:11:55
Lượt xem: 1,125

Hai nén hương sau, Nghiêm Phong kéo nàng trở lại trước mặt ta.

 

“Phu nhân, nàng không đến bến sông, nàng chạy về hoàng cung.”

 

Ta quay đầu nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Vì ta nói rằng ta khinh thường Hoàng đế, nên ngươi muốn đi tố cáo?”

 

Nàng đưa tay lên định đánh ta, hét: “Ngươi độc ác! Ngươi xảo quyệt! Hoàng đế là cậu của ta, ta sẽ bảo hắn g.i.ế.c ngươi!”

 

Ta không giận, chỉ nhẹ nhàng thở dài: “Vãn Thược, ngươi đã bỏ lỡ cơ hội cuối cùng trong đời mình.”

 

Ta quay đầu nhìn Nghiêm Phong, nói: “Nghiêm Phong, năm đó ngươi hỏi ta, ai sẽ bù đắp cho đứa con của ngươi, giờ người này ta giao cho ngươi xử lý.”

 

Nói xong, ta định rời đi, nhưng nghe Vãn Thược ở phía sau u oán hỏi ta: “Ngươi nói, ta c.h.ế.t trong tay ngươi, sau này Tiểu Cảnh ca ca thấy ngươi, liệu có nhớ đến ta không?”

 

Ta vì câu nói này mà quay lại nhìn nàng.

 

Nàng tiếp tục hỏi: “Sau khi ta chết, liệu có thể chôn cùng Tiểu Cảnh ca ca không?”

 

Ta nhìn nàng một lúc, ra hiệu cho Nghiêm Phong tránh sang một bên, rồi tiến tới túm lấy cổ áo nàng, kéo ra cửa và đá tung cánh cửa.

 

“Ngươi nhìn xem, cây mẫu đơn mà ngươi trồng nở đẹp biết bao, rực rỡ như ngươi vậy. Ngươi có biết không? Ta đã chôn con thỏ con ở đó, lát nữa, sẽ chôn cả ngươi ở đó.”

 

Ta ngồi xuống, nắm lấy tóc nàng, ép nàng nhìn về phía trước, nhẹ giọng nói: “Vãn Thược, Vương gia sẽ làm phản, dù thành hay bại, cũng sẽ không bước chân vào vương phủ này nữa. Khi chúng ta rời đi, nơi này sẽ bị thiêu rụi, xác của ngươi và mẫu đơn của ngươi sẽ bị thiêu hủy trong ngọn lửa, không còn chút tro nào.”

 

Tay ta hơi run, nhưng vẫn ép giọng xuống, thì thầm vào tai nàng: “Ngươi không biết địa ngục lửa nóng đến mức nào đúng không? Nhưng ta biết, Vãn Thược, nói đến đây, cũng phải cảm ơn ngươi.”

 

Nàng không hiểu lời này, và nàng cũng không còn cơ hội để hiểu nữa.

 

Đao của Nghiêm Phong nhanh đến nỗi, ta thậm chí không nghe thấy một tiếng thét nào.

 

Năm đó, Cảnh Yến ba mươi tuổi, ta và Vãn Thược đều hai mươi bốn tuổi, và nàng, sẽ không bao giờ đón sinh nhật hai mươi lăm tuổi nữa.

 

Năm đó, Hoàng đế lập Thái tử, hắn đã ngoài bốn mươi tuổi, Thái tử chỉ mới mười hai tuổi.

 

Ta nghe ra, gần đây trong lời nói của Cảnh Yến cũng muốn có một đứa con, nhưng chỉ là mong muốn, hắn muốn phản, ta muốn rời đi, có con cái chỉ thêm khổ.

 

Hắn cũng hiểu.

 

Khi ta ra khỏi phủ đi chơi, thường là đến chỗ Chức Hoan, Cảnh Yến đôi khi không cho ta ra ngoài, ta liền nũng nịu.

 

“Chức Hoan nói nhà nàng hôm nay hấp cua lớn, ta rất thèm!”

 

“Nghiêm Phong nói Chức Hoan lại có thai, nàng có thèm không?”

 

Nói tới nói lui, đôi khi lại quay trở lại vấn đề này.

 

Ta biết, hắn có chút không muốn phản nữa, muốn sống cuộc sống yên bình. Thật ra nếu có thể sống bình an, ai lại muốn phản loạn?

 

Hắn không phải vì sự yên ổn mà không muốn phản, mà vì ta, hắn sợ Hoàng đế sẽ bóp nát ta – con cờ này.

 

Khi Hoàng đế chọn ta làm con cờ, ta từng âm thầm nghĩ hắn chọn sai rồi, giờ nghĩ lại, hắn đã chọn đúng.

 

Hắn chọn đúng, Cảnh Yến sẽ gặp rắc rối.

 

Binh phù của Mạc Hầu đã giao vào tay hắn, Hoàng đế không nói lấy lại, chỉ là thường xuyên triệu ta vào cung chơi cờ. Hắn càng triệu ta nhiều, Cảnh Yến càng lo sợ đêm dài lắm mộng, ngược lại càng muốn tính toán.

 

Đây là hai người đang đối đầu, Hoàng đế muốn thúc giục Cảnh Yến, hắn đã không thể chờ đợi lâu hơn, muốn xem kết quả của trận đấu này.

 

Cuối cùng, một đêm nọ, người trong cung đến, vào là bắt ta, nói rằng ta phải đi chơi cờ.

 

Đêm đen gió lớn, bị trói năm hoa, chơi cờ là đánh cược mạng sống.

 

Cảnh Yến sốt ruột, lập tức rút đao, ta nói: “Vương gia, ta đi chơi một ván cờ, chỉ một ván cờ rồi về, nếu tối nay ta không về, chàng dẫn Nghiêm Phong, dẫn theo người, đến đón ta.”

 

Cảnh Yến không chịu, hắn nói: “Nguyên Nguyên, bổn vương bây giờ không muốn nàng đi, bổn vương sẽ không thả người.”

 

Ta cầu xin người trong cung cho ta nói riêng với hắn hai câu, ta nói: “Cảnh Yến, cả đời này ta đều làm đao, làm quân cờ, làm quân cờ của ai cũng là làm, ta cam nguyện làm của chàng. Hơn nữa, nếu chàng dẫn người đi, có lẽ ta còn không chết.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gap-huou/chuong-36.html.]

 

Hắn vẫn không chịu, ta mới nổi giận với hắn: “Cảnh Yến, đừng nhìn ta! Nhìn hươu kìa!”

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Thật ra, Cảnh Yến cũng không thể ngăn cản. Đêm nay, hắn không phản cũng phải phản.

 

Hoàng đế gọi ta đến ngồi xuống, trước mặt vẫn là bàn cờ ban đầu.

 

Hắn nói: “Năm đó, Tiểu Cửu không dám bỏ quân đen này, thua rồi.”

 

Ta nói: “Bây giờ, có thể bỏ được rồi.”

 

Hoàng đế nhìn ta, bỗng phát ra một tiếng cười: “Trẫm rất tò mò, ngươi là viên đá ngoan cường này, sẽ làm bước đệm cho hắn, hay sẽ là hòn đá vấp chân hắn?”

 

Ta cũng cười: “Sống sẽ là vấp, c.h.ế.t rồi, sẽ làm bước đệm.”

 

Ta không có ý định sống mà trở về, nếu ta sống, hắn chỉ càng lo trước ngại sau, sợ đông sợ tây, ta c.h.ế.t rồi, sự căm hận này còn có thể giúp hắn một lần.

 

Ta từ trong tay áo lấy ra thứ đã chuẩn bị sẵn, đó là một miếng thuốc độc nhỏ xíu, chỉ một miếng nhỏ như vậy, lập tức có thể lấy mạng.

 

"Hoàng thượng, đã hạ cờ thì không hối tiếc, ta thua rồi."

 

Ta định đưa vào miệng, Hoàng đế hỏi ta: “Nghĩ kỹ chưa, có đáng không?”

 

Ta khinh bỉ nhìn hắn, cười nói: “Ngài chưa bao giờ được ai yêu, ngài sẽ không biết, là đáng giá.”

 

Hoàng đế không tức giận, chỉ nói: “Năm đó ngươi nói, nguyện vì đại nghiệp, c.h.ế.t vạn lần cũng không từ chối.”

 

Ta vẫn cười: “Ừ, nhưng ta không nói là đại nghiệp của ai.”

 

Hoàng đế lại hỏi: “Thật sự không muốn sống nữa sao?”

 

Lần này ta thậm chí bật cười thành tiếng: “Hoàng thượng, ngài quên rồi sao? Ngay từ đầu, thứ ta muốn chính là người. Trên đời này, ta chỉ có một người này, ta chỉ muốn người này.”

 

Khi ta nói câu này với Hoàng đế, là để hắn nghĩ rằng ta và Cảnh Yến tình sâu nghĩa nặng, lúc đó chỉ là một lời nói dối.

 

Nhưng bây giờ thì không còn là vậy.

 

Ta không do dự nữa, đưa thứ đó vào miệng.

 

Lúc đó ta nghĩ đến rất nhiều người, đầu tiên đương nhiên là Cảnh Yến, những hình ảnh giữa ta và hắn trong sáu năm qua cứ như đèn kéo quân lướt qua tâm trí ta, sáu năm này, là cuộc đời ta sau khi tái sinh.

 

Khi ta nằm trong chăn khóc, tay hắn vuốt ve chỉ là một linh hồn cô độc sống được ba ngày.

 

Khi ta nói với hắn rằng ta sẽ đi, tay hắn ôm chỉ là một thanh đao lạnh lẽo mở đường máu.

 

Khi ta đ.â.m hắn hai lỗ máu, tay hắn che chở chỉ là một người bạn chiến đấu cùng đứng kề vai.

 

Nhưng khi hắn kể cho ta nghe chuyện xưa, khi hắn dẫn ta đi dạo phố, khi hắn vì ta mà giương tên b.ắ.n vào Hoàng đế, khi hắn từ chiến trường trở về ôm lấy ta…

 

Những lúc đó, ta cũng đang chuẩn bị, chuẩn bị cho khoảnh khắc này, khoảnh khắc lưỡi đao kề cổ này.

 

Còn Chức Hoan, nàng lại có thai rồi. Lang trung nói lần này có thai hai đứa, vài tháng nữa sẽ sinh.

 

Nghiêm Phong thì sao, hắn chỉ mắng ta một lần, còn lại, đều là ta mắng hắn.

 

Còn Giai Thuần, nha hoàn này bình thường chỉ biết dập đầu, vừa rồi khi ta bị dẫn đi, nàng còn không để người ta trói tay ta lại.

 

Ta thậm chí còn nghĩ đến Vãn Thược.

 

Trong cuộc đời hư vô của nàng ta sẽ không bao giờ có hai mươi lăm tuổi nữa, bây giờ, ta cũng sắp không còn nữa.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng, trái tim vẫn chạy về phía Cảnh Yến, hắn sẽ ngồi lên ngai vàng, còn ta, ta sẽ tìm thấy tự do vĩnh viễn trong bóng tối.

 

Nhưng thứ đó vào miệng, lại ngọt!

 

Đây không phải thuốc độc, đây là một miếng đường đen!

 

Ta vẫn thua Cảnh Yến, hắn đã đoán trước, hắn đã đổi.

Loading...