Gấu túi xà lơ - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-07 16:00:53
Lượt xem: 856
4.
Bệnh viện chẩn đoán não tôi bị chấn động nhưng thực chất là tôi không thể tỉnh lại là bởi vì đĩa lá bạch đàn.
Phòng bệnh vây kín người.
Tôi chỉ biết một vài người.
Người đại diện, Cố Tỉnh và cô ả đã oánh tôi.
Nữ diễn viên oánh tôi đã khóc đến mức mất hết hình tượng, cô ả lao vào giường tôi xin lỗi và cầu xin tôi giải thích cho cô ả.
"Nói với người đại diện của tôi, cô ấy có thể đăng nhập vào tài khoản của tôi."
Chưa tỉnh dậy, tôi đã ngáp.
Đèn hơi sáng và không thích hợp để ngủ.
Tôi kéo tấm chăn lên mặt và tiếp tục ngủ.
Đạo diễn đến thăm tôi vừa bước vào phòng bệnh đã kinh ngạc.
“Trì Miên vẫn chưa tỉnh sao?”
Cố Tỉnh không đáp.
Tay đạo diễn hơi run rẩy, đặt bó hoa lên đầu giường tôi.
Nửa ngủ nửa tỉnh, tôi ngửi thấy mùi thơm của lá bạch đàn.
Lá bạch đàn là nguyên liệu phổ biến để cắm hoa.
Tôi đã không ăn gì gần hai ngày rồi.
Tôi đột nhiên chăn qua đầu ngồi dậy.
Đạo diễn trợn mắt, khiếp sợ lùi lại hai bước rồi trượt chân ngã xuống đất.
Cố Tỉnh bình tĩnh nói: "Cô ấy không sao đâu, vừa rồi chỉ là ngủ."
Nói chậm nửa nhịp suýt thì dọa chếc một người.
Tôi rút lá bạch đàn ra khỏi bó hoa và nhét vào miệng.
Tiếp theo là một khung cảnh hỗn loạn.
Một số người lao tới giật lá bạch đàn khỏi tay tôi.
Cố Tỉnh nhéo cằm tôi, y tá đã lấy chiếc lá ra khỏi miệng trước khi tôi kịp nhai.
Không ngờ lần đầu tiên tôi đụng chạm thân thiết với nam diễn viên không phải trong cảnh quay lại là khi hắn hóp hàm bắt tôi nhổ lá cây ra.
Tôi mím môi tận hưởng mùi thơm do lá bạch đàn để lại.
Rất muốn khóc.
Đói bụng quá.
5.
Những lẵng hoa người hâm mộ gửi đều đã được đặt ngay ngắn trong phòng bệnh.
Trợ lý của tôi và tất cả những người đến thăm đều ngồi thành hàng loại bỏ hết lá bạch đàn bên trong.
Lúc Cố Tỉnh ôm một đống lớn lá bạch đàn đi ra cửa, tôi không nhịn được. Ngồi dậy, lật người, nhảy ra khỏi giường, đuổi theo ra ngoài, tất cả chỉ trong một tích tắc.
Ngay cả những bệnh nhân ở phòng bên cạnh cũng há hốc mồm kinh ngạc trước tốc độ hồi phục của tôi.
Cố Tỉnh chạy, tôi đuổi theo.
Trực tiếp thực hiện màn rượt đuổi tại cầu thang.
Chân Cố Tỉnh dài và nhanh hơn tôi.
Khi lao xuống sảnh, tôi nhìn thấy hắn ném toàn bộ lá bạch đàn vào thùng rác.
Tôi lật nắp thùng rác rướn người nhìn. Lúc sắp rơi xuống, Cố Tỉnh đã túm sau gáy, kéo tôi lại.
Kỹ thuật này điêu luyện đến mức dường như hắn đã có 10 năm kinh nghiệm chăn nuôi gấu túi.
“Độc.” Hắn cộc lốc nói đúng trọng tâm của vấn đề.
Đối với loài người, lá bạch đàn có thể dùng đuổi muỗi thay thế loại vỉ diệt muỗi bằng điện.
Nhưng nếu gấu túi không có lá bạch đàn, sẽ bị chếc đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gau-tui-xa-lo/chuong-2.html.]
Tôi lầm lũi trở về nhà.
Hắn nói: “Tôi sẽ đưa cô đi ăn tối.”
6.
Tôi đang ngồi trong nhà hàng.
Nhìn t.h.i t.h.ể con thỏ trước mặt, không khỏi sợ hãi, chẳng thể ăn nổi, không dám đụng đũa.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Thỏ đáng yêu như vậy, sao lại ăn nó?"
Cố Tỉnh: "?"
Tôi buông đũa.
“Cho dù chếc đói, dù trời có sập tôi cũng sẽ không ăn một miếng nào!”
Cố Tỉnh: "Nhiều lúc nhìn cô, tôi chỉ thấy bất lực."
Hắn cúi đầu ăn phần của mình.
Tôi ăn hành lá, ngò và tất cả các loại lá rau mà tôi có thể nhìn thấy trên đĩa.
Mùi vị như nhai sáp.
Bực bội gõ đũa nhìn ra xung quanh.
Cố Tỉnh dùng đũa gắp một miếng thịt vào bát của tôi.
Suy nghĩ nội tâm: [Đẩy bát ra xa mười mét.]
Thực tế: [Cầm bát lên nhận lấy.]
"Thơm quá."
Đến cuối bữa ăn, tôi liên tục ợ hơi.
Cố Tỉnh cười khoái trá.
7.
Một ngày sau khi xuất viện, tôi phát hiện ra mình lại nổi lên mạng xã hội.
"Nữ diễn viên hôn mê sau khi ăn lá bạch đàn. Công dụng chính xác của lá bạch đàn là gì?"
Đã hai ngày trôi qua mà tên tôi vẫn nằm trong danh sách tìm kiếm nóng.
#Trì Miên bị ngộ độc do ăn lá bạch đàn#
#cách ăn lá bạch đàn#
Trong hai ngày tôi ngủ, nữ hai bị mắng rất nhiều.
Cư dân mạng từng bênh vực tôi mắng cô ả, giờ lại quay ra mắng mỏ tôi.
"Ai có đầu óc lại đi ăn lá bạch đàn? Không biết Trì Miên đang nghĩ gì."
Fan của tôi đáp: [Cứ để Trì Miên ăn lá bạch đàn.]
Tôi rất cảm động.
Đó là người duy nhất ủng hộ việc tôi ăn lá bạch đàn.
Tôi trực tiếp bình luận cảm kích: [Cảm ơn, bạn là một người khá tốt.]
Người hâm mộ cuồng nhiệt của tôi đã đáp lại bằng một câu trả lời chân thành: [Chị ơi, sao bệnh viện lại cho phép chị xuất viện vậy? ]
Việc tôi bị đánh khiến biên kịch chịu rất nhiều ảnh hưởng, thậm chí còn phải thay đổi kịch bản chỉ trong một đêm. Để bảo vệ tôi, tất cả các cảnh oánh nhau đều bị cắt bỏ.
Tôi đang ngồi trên phim trường, xem kịch bản mới toanh, cảm thấy hoang mang tột độ.
Đã mấy ngày không ăn lá bạch đàn, tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng.
Nữ chính và nữ hai mắng nhau suốt mười phút.
Cả hai bên đều bất lực, dù cho vô cùng giận dữ, cũng không dám ra tay.
Một người cười nói: "Hôm nay tôi sẽ mắng chếc cô! Cho dù cô có gào lên cũng sẽ không có ai đến cứu!"
Nam chính đến cứu nữ chính, dùng tất cả những lời tửi rủa học được trong đời để mắng nhân vật phản diện đến mức tức hộc máo.
Phim võ thuật được đổi thành phim chiến tranh miệng.
Ước gì nó đừng có đổi.