Giả Đứng Đắn - Chương 9,10: Bây giờ tôi còn khó chịu hơn cậu nữa.
Cập nhật lúc: 2024-06-17 00:38:44
Lượt xem: 6,500
9.
Tôi khoác tay Bùi Hành muốn rời đi ngay, thật sự không muốn để Bùi Hành biết mắt tôi từng mù như thế nào.
"Tô Vãn, dù cô có bị tôi đá cũng không cần phải tự huỷ hoại bản thân như vậy chứ, đi tìm một ông chú già."
"..."
Hừ.
Kẻ mù là anh ta mới đúng, anh ta lấy đâu ra tự tin để hạ thấp Bùi Hành như vậy.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)
"Nghiêm Khải, phiền anh quản lý bạn gái mình tốt, đừng để mắt cô ta cứ nhìn trộm bạn trai tôi mãi như thế đi."
Tên cặn bã sững người, cúi đầu xuống liền thấy bộ dạng si mê của bạn gái mình, tức giận đẩy cô ta ra, bước lên một bước, ánh mắt khinh miệt, giọng điệu khinh bỉ nhìn tôi:
"Tô Vãn, bình thường nhìn cô có vẻ nghiêm chỉnh, hoá ra cũng là loại lẳng lơ, giữa nơi đông người mà ôm ấp với người đàn ông lớn tuổi như vậy, xem ra ông chú này thường xuyên cho cô tiền tiêu vặt nhỉ. Chậc, biết sớm cô là loại người này, lúc đó tôi đã dùng tiền để đập cô rồi."
Ch//ết ti/ệt.
Tên cặn bã này.
Tôi nhắm vào ly sữa chua trái cây trong tay Bùi Hành, định cầm lên ném qua, nhưng Bùi Hành nắm lấy tay tôi, siết nhẹ như trấn an, sau đó nở một nụ cười lạnh lùng, vô cùng sắc bén.
Giây tiếp theo, Bùi Hành lấy điện thoại ra, ngay trước mặt Nghiêm Khải gọi một số điện thoại, tôi thấy Nghiêm Khải có vẻ sững sờ.
"Tổng giám đốc Nghiêm, tôi gặp con trai ông rồi, chỉ là, gia giáo của nhà ông thực sự không ra gì, tôi nghĩ hợp tác với những người không có gia phong sẽ hạ thấp danh giá của Bùi thị chúng tôi, vậy nên dự án Ngự Danh Phủ kết thúc tại đây là được rồi. Ngày mai tôi sẽ cho thư ký đến bàn bạc các thủ tục chấm dứt hợp tác với ông."
"..."
Hoá ra cách giải quyết vấn đề của người đàn ông trưởng thành lại đơn giản như vậy, trực tiếp dùng địa vị và quyền lực để nghiền nát đối phương.
Mé nó yomost!
Mặt Nghiêm Khải trắng bệch, kinh ngạc đến mức há hốc miệng, chưa kịp mở lời thì điện thoại của anh ta đã reo lên.
Không có gì ngạc nhiên khi tiếng chửi mắng từ đầu dây bên kia vang lên rõ ràng dù không mở loa ngoài.
Lúc Bùi Hành dắt tôi đi, lúc chạm vai với anh ta, người đàn ông cất giọng lạnh lùng: "Người trẻ, con đường tương lai còn dài, chỉ tiếc là cậu đã tự huỷ hoại bản thân mình rồi."
Đến khi lên xe, tôi vẫn chưa thoát khỏi sự quyến rũ từ hành động của Bùi Hành vừa rồi.
Một lúc sau, một cái bóng đen áp xuống, Bùi Hành ghé sát trán tôi, đầu mũi dịu dàng chạm vào tôi.
"Vui như vậy?"
Đúng vậy, thật sự rất vui, không ai không thích được người khác bảo vệ.
Tôi không kìm được vòng tay qua cổ Bùi Hành, ngượng ngùng hôn nhẹ lên môi anh: "Bùi Hành, cảm ơn anh, và xin lỗi, trước đây mắt em mù mới để anh hôm nay vì em mà bị liên luỵ."
Vừa dứt lời, một cảm giác ấm áp rơi trên mắt tôi.
"Mắt của Vãn Vãn không hề mù, nói thật thì, anh còn phải cảm ơn nhóc con đó, nếu không nhờ hắn không biết trân trọng, anh cũng không có cơ hội tìm được cô gái tốt như em."
Hu hu.
Tôi ôm chặt lấy Bùi Hành, vùi đầu vào n.g.ự.c anh.
Bầu không khí trong xe thật ấm áp.
"Tối nay đến chỗ anh nhé, anh muốn xem em mặc bộ đồ anh chọn cho em, hửm?"
Bốp!
Tôi bị sự thật đánh thẳng vào mặt, Bùi Hành vẫn là đồ khốn.
10.
Ngày hôm sau, nhìn thấy Bùi Hành tươi tắn rạng ngời, tôi càng thêm tức giận.
"Bùi Hành, tất cả là tại anh, hôm nay em còn phải đến công ty báo cáo, hôm nay là ngày đầu tiên em thực tập."
Tôi rưng rưng nước mắt lên án Bùi Hành, lên án cái sự vô nhân đạo của anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-dung-dan/chuong-910-bay-gio-toi-con-kho-chiu-hon-cau-nua.html.]
Bùi Hành đang cài cúc áo sơ mi, nghe tôi nói liền quỳ một gối trước mặt tôi.
Hừ, ông chú này mặt dày thật.
Dừng lại đi mà...
Tôi lại thèm khát khuôn mặt của Bùi Hành rồi.
"Anh là ông chủ, anh có quyền quyết định."
"..."
Khỉ thật!
ông tư không phân minh gì cả.
Vừa ra khỏi cửa, điện thoại của bạn thân đã gọi đến, chửi rủa tôi một hồi rồi hỏi tôi đang ở đâu.
Hừ.
Tôi cũng đang muốn tìm cô ấy đây, nếu không phải hôm qua cô ấy đi mua món đồ đó, tôi đâu có nằm bẹp dí ở đây thế này?
...
Trong quán cà phê, bạn thân đã nhìn chằm chằm vào cổ tôi suốt năm phút rồi.
Tôi đỏ mặt nhấp một ngụm cà phê để che giấu sự bối rối của mình, Bùi Hành đáng ghét, đêm qua không biết phát đi/ên gì, cứ đòi công khai thân phận bạn trai của anh ta, nói rằng không muốn làm người đàn ông phía sau lưng tôi nữa.
Hỏi chấm thật sự.
Tất nhiên là từ chối ngay lập tức.
Sau đó liền bị Bùi Hành trả thù không thương tiếc.
Trước khi ra ngoài, tôi đã thoa một lớp kem che khuyết điểm dày, thậm chí còn buộc thêm một chiếc khăn lụa, kết quả vẫn bị cô nàng này phút mốt phát hiện ra.
Vừa ngồi xuống, cô bạn thân đã đưa tay ra tháo chiếc khăn trên cổ tôi.
Rồi bắt đầu dùng ánh mắt tra khảo tôi.
Tôi biết cô ấy đang chờ tôi thú nhận.
"Này, nếu tôi nói tôi đi cạo gió, cậu tin không?"
Đối phương hừ hừ mấy cái.
Tôi: ".."
Tôi suýt chút nữa đã thú nhận, nhưng bạn thân lại nói: "Thôi, nhìn cậu ngọt ngào như vậy, đối phương chắc chắn rất tốt với cậu."
"..."
Tôi nhìn xung quanh, sợ rằng lời của bạn thân bị người khác nghe thấy, cũng không cần phải thấu hiểu lòng người đến vậy chứ.
"Vãn Vãn, mình buồn quá."
"Sao vậy?"
Thảo nào hẹn tôi ra đây, hóa ra là tâm trạng không tốt, vậy tôi phải an ủi cô ấy thật tốt rồi, dù sao cô ấy vừa là bạn thân vừa là cháu gái tương lai của tôi.
"Cậu nói xem, ba mẹ giới thiệu bạn gái cho chú mình thì liên quan gì đến mình chứ, cứ bắt mình đi cùng. Nói là nếu có một cô gái ở đó thì không khí sẽ tốt hơn. Thật là, trong mắt họ mình chỉ là công cụ, là máy tạo không khí thôi hả."
"..."
"Vãn Vãn, không phải cậu không biết, mình ghét nhất những cô tiểu thư tự cao tự đại, cả ngày ra vẻ mình là con nhà giàu, là tiểu thư."
Bạn thân có lẽ thấy nói vậy chưa đủ mạnh, liền lấy điện thoại ra, đưa cho tôi xem từng tấm ảnh mà mẹ cô ấy gửi cho.
Tôi: "..."
Không trách bạn thân hẹn tôi ra đây để than thở, những cô gái trong ảnh, chỉ nhìn gương mặt và dáng người đã đủ xuất sắc, thực sự rất hợp với Bùi Hành.
Tâm trạng tôi bỗng chùng xuống.
Bạn thân à, xin lỗi vì không thể an ủi cậu được, bây giờ tôi còn thấy khó chịu hơn cậu nữa.