Gia Dương Công Chúa - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-10-19 23:47:41
Lượt xem: 2,407
Hắn lúc này thật thảm hại, chẳng còn chút phong thái quý công tử nào nữa, ánh mắt nhìn ta cũng đầy sự tránh né. Ta bỗng tự hỏi tại sao mình lại cố chấp muốn gả cho hắn như vậy.
Vì nhan sắc sao? Giờ nhìn lại cũng chẳng phải nhan sắc gì cho cam. Qua hai năm lao tâm lao lực, lưng hắn đã hơi còng, có lẽ trước đó ăn chơi quá độ với Triệu Tĩnh Nhi, đôi môi nhợt nhạt, quầng mắt thâm sì...
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta nghĩ, quả thật năm đó đầu óc ta chắc có vấn đề.
Ta khẽ khuấy trà, thản nhiên nói: “Phò mã khi nãy nói những lời ngớ ngẩn, muốn bản cung chấp nhận Nhị hoàng muội. Phò mã à, ngươi có biết nếu ngươi không muốn làm phò mã của ta nữa, ngươi sẽ phải chịu hậu quả gì không?”
Rồi ta quay sang hỏi Triệu Tĩnh Nhi: “Vừa rồi tỷ phu nói rằng, bản cung cướp của ngươi rất nhiều thứ... Hắn là người ngoài, không biết chuyện bên trong, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy? Vậy hãy nói xem, bản cung đã cướp của ngươi thứ gì?”
Triệu Tĩnh Nhi thấy hai kẻ có thể bênh vực mình lúc này đều không thể làm gì được, chẳng thể thốt nổi một lời.
Thẩm Hoài Minh đau lòng cho nàng, nhích lại che chắn cho nàng, phản hỏi: “Chẳng lẽ công chúa không giả mạo danh tính, muốn cướp lấy tình cảm của ta? Còn cố ý hại Tĩnh Nhi phải gả cho người nàng không yêu, giờ đây thành quả phụ, bị người đời dị nghị, cuối cùng chỉ có thể làm thiếp của ta? Gia Dương, ngươi dám nói ngươi hoàn toàn vô tội với Tĩnh Nhi sao?”
Ta nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: “Ta muốn cướp lấy tình cảm của ngươi? Tình cảm của ngươi đáng giá bao nhiêu?”
Hắn ngẩn ra, nhìn ta ngây ngốc. Bất chợt hắn tức giận chửi mắng, không biết có phải ta hoa mắt hay không, nhưng giọng Thẩm Hoài Minh lúc này nghe có chút chua chát: “Công chúa điện hạ, người làm trời nhìn, ngươi ác độc như vậy, không sợ sau này bị trời phạt sao?!”
Hắn thật biết cách đổ ngược tội lỗi, làm ta tức đến bật cười: “Ta ác độc sao?”
Thẩm Hoài Minh dường như đã bỏ mặc mọi chuyện, giống như kẻ bị dồn vào đường cùng: “Ngươi ở trong cung khắp nơi hành hạ Tĩnh Nhi, bày mưu hãm hại Tiên Vân phi nương nương, đẩy bà ta vào lãnh cung đến c.h.ế.t thảm, còn đem gả tên công tử lăng nhăng mà mình không cần cho Tĩnh Nhi, đẩy nàng vào chỗ chết, để nàng chịu khổ trăm bề, lại còn lừa gạt ta ngay trong đêm động phòng!”
Triệu Tĩnh Nhi nước mắt giàn giụa: “Hoài Minh ca ca... không, không, là tỷ phu, huynh đừng nói nữa...”
Thẩm Hoài Minh trấn an nàng: “Tĩnh Nhi, muội đừng sợ.” Sau đó hắn lại căm phẫn nói: “Nếu không phải năm đó Tĩnh Nhi nói tên thật của mình cho ta biết, ta đã bị ngươi lừa gạt từ lâu rồi! Đại công chúa độc ác như vậy, c.h.ế.t vạn lần cũng không đủ, còn mặt mũi nào sống sót đến hôm nay?!”
Ta lạnh lùng đáp: “Thẩm Hoài Minh, ngươi cũng không chịu động não mà nghĩ thử xem, mẹ nàng bị đẩy vào lãnh cung khi ta mới hai tuổi, ta có khả năng gì? Hơn nữa” ta chậm rãi nói: “ngươi còn chưa biết mẹ nàng vì sao bị đẩy vào lãnh cung đâu, phải không?”
Triệu Tĩnh Nhi vô vọng lắc đầu, nước mắt chảy ròng ròng.
Ta không chút bận tâm, cười lạnh: “Mẹ nàng nhân lúc mẫu hậu ta vừa qua đời, dám dùng thủ đoạn bỉ ổi để được phụ hoàng ta sủng ái một đêm. Sau khi biết bà ta mang thai, phụ hoàng nổi cơn thịnh nộ, sự việc liên lụy đến hàng chục người trong cung. Phụ hoàng giữ lại mạng sống cho Triệu Tĩnh Nhi đã là ân huệ lớn, ngươi còn mặt mũi đứng trước mặt ta khóc lóc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-duong-cong-chua/phan-6.html.]
Thẩm Hoài Minh không dám tin, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Nhưng... nhưng nàng ấy vô tội...”
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Nàng ấy vô tội? Câu đó để dành nói với mẹ nàng ấy đi! Nếu là ngươi, mẹ ngươi vừa mất, cha ngươi đã bị một người đàn bà khác quyến rũ lên giường, sinh ra một đứa con, ngươi có thể nhìn đứa em cùng cha khác mẹ đó mà nói rằng nó vô tội không? Thẩm Hoài Minh, ngươi thật biết cách rộng lượng với nỗi đau của người khác mà! Người bị sỉ nhục là phụ hoàng, người bị tổn thương là ta, vậy mà chỉ cần Triệu Tĩnh Nhi đứng đó khóc thút thít, ngươi liền tha thứ cho nàng hết thảy? Ngươi giỏi thật đấy!”
“Huống hồ bản cung tự nhận cũng chẳng có gì phải hổ thẹn với nàng. Khi biết Nội vụ phủ cắt xén phần của nàng, chính tay ta đã mắng mỏ đám quản sự. Nàng bị người ta xem thường vì lễ nghi, ta thay nàng ra mặt, tìm bà v.ú dạy dỗ. Phụ hoàng gả nàng cho Nhị phò mã, biết rằng nàng thay ta nhận hôn sự, ta đã cho người cảnh cáo tên phóng đãng đó. Nàng không quản được chồng mình, chẳng lẽ cũng tính lên đầu ta? Từng chuyện, từng việc, bản cung không hề có lỗi với nàng! Tĩnh Nhi, ngươi đã báo đáp lại ta thế nào? Dan díu với tỷ phu ngươi, phải chăng hai người đã bắt đầu từ một năm trước rồi?”
Thẩm Hoài Minh tái mặt, đôi môi run rẩy không nói nên lời.
Ta khẽ cười, bỗng nhiên nói: “Nhắc mới nhớ, một năm trước, vụ cháy ở Đông Thành thiêu rụi nhiều phủ đệ, phò mã ngươi chẳng phải người của Đại Lý Tự, cũng chẳng thuộc Cấm quân, vậy tại sao cả đêm không thấy mặt?”
Thẩm Hoài Minh chẳng thể thốt nên lời.
Ta nói: “Để bản cung giúp ngươi nhớ lại. Khi ấy, ngươi ở phủ Nhị công chúa, ôm lấy Tĩnh Nhi của ngươi ân ái, còn nói những lời như 'Giá mà công chúa Gia Dương c.h.ế.t trong vụ cháy này thì tốt biết mấy', phải không?”
Thẩm Hoài Minh hoảng sợ: “Gia Dương, ngươi theo dõi ta!”
Ta thổi nhẹ móng tay, đáp: “Ngươi đừng nghĩ quá. Bản cung chẳng rảnh để theo dõi ngươi, nhưng là Tần Xung vô tình phát hiện, rồi báo cho ta. Ta giận quá, liền đến tìm phụ hoàng tâm sự. Phụ hoàng mắng ta mắt mũi kém cỏi, sau đó cấp cho ta năm người của Khuyển Cơ Doanh. Từ đó, khoảng một năm nay, mỗi lời nói, mỗi hành động của ngươi, kể cả việc ngươi chửi rủa ta sau lưng, nói phụ hoàng không xứng làm vua, đều được báo lên Ngự thư phòng.”
Khuyển Cơ Doanh là đội do thám của phụ hoàng, chuyên làm những việc như thế. Khi đó, niềm vui của ta và phụ hoàng là cùng nhau đọc những báo cáo như: “Ngày mùng chín, phò mã trước giờ ngọ chửi mắng công chúa Gia Dương và bệ hạ, nói rằng: 'Kẻ xuất thân nông dân mà lên làm vua, sai khiến gia tộc cao quý của ta, trời không dung tha!'“
Lúc đầu, phụ hoàng đọc mà giận đến đỏ mặt tía tai, muốn vung đao g.i.ế.c người. Sau này, người xem mãi thành quen, chúng ta còn cùng nhau soi xem Thẩm Hoài Minh chửi có nặng lời hay không.
Nhắc đến vụ hỏa hoạn ấy, quả là kỳ lạ. Lửa bốc lên từ hẻm Thanh Thủy, cách phủ công chúa nửa con phố, nhưng chỉ có phủ công chúa là bị thiệt hại nặng nhất, khiến ta phải vào cung ở suốt nửa năm.
Dĩ nhiên, việc này cũng đã được Khuyển Cơ Doanh điều tra. Có kẻ nói thật thú vị, trong đám tỳ nữ mới mua có vài người của Triệu Tĩnh Nhi trà trộn vào, đêm đó chính họ nhân lúc ta ngủ đã đổ dầu hỏa sau phòng ngủ mà phóng hỏa.
Tuy nhiên, Khuyển Cơ Doanh không điều tra ra có liên quan đến phò mã. Có vẻ như hai kẻ này đúng là tâm đầu ý hợp, nam thì miệng nói muốn ta chết, nữ thì ra tay thực sự.
Ngươi thấy không, đúng là chuyên nghiệp! Đây mới thực sự là một cặp phu thê ăn ý.
Thẩm Hoài Minh cúi đầu, vẻ mặt đau đớn, hồi lâu sau mới thở ra một hơi dài, thấp giọng nói: “Gia Dương, ngươi chỉ trích ta và nàng ấy, chẳng lẽ ngươi không có lỗi gì với ta sao? Chẳng lẽ giữa ngươi và Tần Xung không có chút tình riêng nào?”
Ta nhìn hắn chăm chú, trong lòng không hề gợn sóng.