Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ Mất Trí Nhớ - Chương 21:

Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:50:19
Lượt xem: 146

Chương 21:

“Vậy ra tay của tôi là do chị làm.”

 

Tôi không nói gì, mà sự im lặng này đồng nghĩa với thừa nhận. Tôi nhìn hắn chạy trốn, bước chân vô cùng vội vàng.

 

Nhà họ Diệp vẫn gửi yêu cầu liên hôn đến.

 

Tôi từ chối. Cha chỉ nhìn tôi, không nói gì.

 

Nếu nhà họ Diệp và nhà họ Nguyên liên hôn chắc chắn sẽ khiến cho hai nhà tiến thêm một bước, đương nhiên đây là chuyện tốt.

 

Làm như vậy cũng sẽ khiến tôi nhận được sự giúp đỡ của nhà họ Diệp, địa vị trong giới càng ổn định hơn.

 

Tôi không phải là người thừa kế mà ông ấy mong muốn, đương nhiên đó cũng không phải là điều ông ấy muốn thấy.

 

Mẹ không hiểu.

 

“Mẹ thấy Thời Nhất là rất ngoan, không phải con cũng thích thằng bé ư?”

 

“Con không thích hắn, chưa từng thích.”

 

“Mọi thứ trước đây chỉ là giả vờ, bây giờ không cần giả vờ nữa, nên con cũng không muốn giả vờ nữa.”

 

Mẹ nhìn tôi, giống như chưa từng quen biết tôi.

 

“Nguyên Ý, tất cả mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của con đúng không? Sao con lại có thể mưu mô như vậy? Con quá giống ông ta, thật sự quá giống ông ta.”

 

Người mà mẹ nói đến chính là cha tôi.

 

Bà ấy đã biết, biết tôi giả vờ mất trí nhớ, biết tất cả đều là do tôi làm.

 

“Mẹ, mẹ quên rồi sao, con là con gái ruột của cha, con gái giống cha chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”

 

Mẹ nhìn tôi, thật lâu không nói gì, cuối cùng bà ấy thỏa hiệp, bỏ đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-vo-mat-tri-nho/chuong-21.html.]

 

Bây giờ bà ấy đã hoàn toàn trở mặt với cha, Nguyên Hiểu Hiểu, người mà bà ấy từng xem là chỗ dựa lại không phải con gái ruột của bà ấy, còn bị đuổi ra khỏi nhà, vì vậy tôi là chỗ dựa lớn nhất của bà ấy.

 

Sau khi mẹ rời đi, tôi nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thiếp đi. Tôi mơ thấy một giấc mơ, trong mơ tôi thấy được quá khứ của mình.

 

Từ khi tôi có ký ức, tôi đã sống trong trại trẻ mồ côi.

 

Các dì ở trại trẻ nói với tôi, tôi bị cha mẹ bỏ rơi, họ đặt tên cho tôi là Tiểu Ý, không có họ, chỉ vì ngày đặt tên cho tôi, các dì đã nhìn thấy ý dĩ.

 

Trại trẻ rất lớn, có mấy chục đứa trẻ mồ côi và vài dì trông nom, cuộc sống bên trong không tốt lắm, có đồ ăn nhưng không nhiều, tôi nhanh đói, rất nhiều lúc phải nhịn.

 

Điều đầu tiên tôi học được là nhìn sắc mặt của các dì mà sống, học được cách lấy lòng các dì.

 

Chỉ có như vậy, tôi mới có thể nhận được nhiều đồ hơn những đứa trẻ khác, các dì mới quan tâm đến tôi hơn một chút, mà những đứa khác cũng không dám bắt nạt tôi.

 

Điều thứ hai tôi học được là phản kháng.

 

Ở đâu có người nơi đó chắc chắn sẽ có thị phi, ngay cả đám trẻ con cũng không ngoại lệ, ở những góc khuất mà các dì không nhìn thấy, những đứa trẻ hiền lành sẽ bị bắt nạt.

 

Tôi đã quan sát kỹ rồi, nếu như lần đầu tiên bị bắt nạt mà không phản kháng hoặc phản kháng thất bại, sau khi bị bắt nạt xong lại chỉ biết yên lặng chịu đựng, sẽ càng dễ bị bắt nạt lần thứ hai, lần thứ ba hơn.

 

Chúng chỉ bắt nạt những người dễ bắt nạt, vì vậy tôi phải khiến bản thân mình trở thành người khó bi bắt nạt.

 

Năm tuổi, tôi được nhận nuôi, trong tên có thêm họ Tống.

 

Gia đình nhận nuôi tôi là một gia đình bình thường, trước khi được nhận nuôi, tôi rất mong chờ, nghe nói sau khi được nhận nuôi tôi sẽ có một ngôi nhà của riêng mình, sẽ không phải chịu đói nữa.

 

Nhưng thứ họ muốn là một người giúp việc.

 

Ngày đầu tiên được đưa về, họ đã dạy tôi làm việc, ban đầu không khó, chỉ là quét dọn, lau chùi và chạy việc vặt.

 

Làm tốt không có thưởng, nhưng nếu làm sai nhất định sẽ bị phạt.

 

Loading...