Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ Thâm Tình - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-19 10:20:15
Lượt xem: 176

Tôi nhìn Lý Thành từ trên xuống dưới, không biết hắn là đạo đức giả hay vô liêm sỉ.

“Ninh Ninh, trước đây anh quá bối rối, không phân biệt được thế nào là tình yêu, thế nào là biết ơn. Anh tưởng anh thích cô ấy, nhưng cho đến khi mất em, anh mới nhận ra, từ đầu đến cuối, người duy nhất anh thích chỉ có mỗi em... ...”

"...Dù em có tin hay không thì anh cũng sẽ không bao giờ để em rời đi một lần nào nữa."

"Nếu tôi nhất quyết muốn rời đi thì sao?"

Đôi mắt hắn tối sầm và nhìn tôi yếu ớt.

Tôi tưởng hắn sắp nổi giận nhưng hắn lại tiến tới chỗ tôi một cách nặng nề và ôm tôi:

“Em cố ý nói thế vì em vẫn còn giận anh. Em giận nên em mới quan tâm đến anh.”

Tôi “..."

Tôi tát hắn một cái: "Anh là đồ khốn nạn"

"Ninh Ninh, nếu đánh anh có thể khiến em bình tĩnh lại thì em có thể đánh anh tùy thích."

Hắn giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, quay tay sang một bên và nói: "Đánh anh đi"

Giọng điệu của hắn tràn đầy phấn khích, và trạng thái trông không ổn.

Nó hoàn toàn khác với hình ảnh đạo đức giả, lạnh lùng và khổ hạnh khi lần đầu tôi gặp hắn ta.

Tôi chán ghét rút tay ra: "Anh bị bệnh tâm thần à?"

Đôi mắt đỏ hoe mong manh và cuồng nhiệt của hắn:

"Chỉ cần em hứa sẽ ở bên cạnh anh, anh có thể làm bất cứ điều gì em yêu cầu."

"Vậy thì anh cút xuống địa ngục đi."

Nghe có vẻ đạo đức giả.

"Ngoại trừ điều này."

"Vậy thì tôi muốn tất cả cổ phần của anh trong công ty ."

"Không sao đâu. Anh sẽ để thư ký làm việc đó trong hai ngày tới."

"Ngoài ra, hãy trả lại điện thoại cho tôi."

Hắn dừng lại.

"Làm sao, tôi muốn có điện thoại di động, anh sợ tôi chạy trốn à?"

Hắn ta loay hoay một hồi, cuối cùng cũng đi lấy điện thoại di động của tôi.

"Ninh Ninh..."

Hắn còn chưa nói xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động.

Là Diệu Vi đã đột nhập vào nhà.

Quản gia sợ hãi nhìn Lý Thành: "thưa ngài, tôi không thể cản cô ấy lại được..."

"Vu Ninh, thật sự là mày! Mày không c.h.ế.t sao?" Diệu Vi trừng mắt nhìn tôi, sau đó đỏ hoe nhìn Lý Thành:

"Nếu không có người nói cho em biết, anh cũng không định nói chuyện này cho em biết sao?"

Lý Thành cau mày: "Tại sao tôi phải giải thích với cô?"

"Rõ ràng Anh đã hứa là sẽ luôn chăm sóc cho em cơ mà!"

"Tôi đã cho cô điều kiện vật chất sống không thiếu thứ gì, không phải chỉ để chăm sóc cô thôi sao?"

“Anh biết đó không phải là điều em muốn mà!”

Lý Thành trầm mặt: “Diệu Vi, tôi nhớ tôi đã nói với cô vào ba năm trước…”

Tôi: "Hai người, sao không ra ngoài nói chuyện trước?"

Tôi đột nhiên ngắt lời.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Lý Thành có chút sợ hãi: "Ninh Ninh, Anh thật sự không có quan hệ gì với cô ta hết."

"Nếu không có gì, thì sao cô ta vẫn có thể tùy ý ra vào nhà chúng ta?"

Tôi quay lưng đi, mặc kệ hắn

Mặt hắn cứng đờ.

Quay lại nhìn quản gia một cách u ám.

Quản gia lắc đầu, cảm thấy bất an.

Nhưng Diệu Vi vẫn không muốn buông tay.

 "A Thành, anh quên trước đó đã nói với em những gì sao? Anh nói chỉ là lợi dụng cô ta..."

Thấy Diệu Vi nói càng ngày càng nhiệt tình, Lý Thành nhanh chóng che miệng cô ta lại.

"Ninh Ninh, nếu em không muốn gặp cô ta, Anh sẽ đưa cô ta ra ngoài ngay bây giờ. Anh sẽ nói với quản gia không cho cô ta vào nữa."

9

Lý Thành dẫn theo Diệu Vi đi ra ngoài.

Tôi cong môi cười mỉa mai và sạc chiếc điện thoại di động vừa lấy được.

Điện thoại đã tắt ba ngày, vừa mở lên đã thấy hàng trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Kinh Vũ.

Trước khi tôi kịp xem anh ấy gửi gì cho mình, giây tiếp theo tôi đã nhận được cuộc gọi từ anh ấy.

"Cuối cùng thì chị cũng đã trả lời điện thoại."

Giọng cậu ấy khàn khàn và giọng điệu lo lắng.

"Chị có sao không?"

Tôi cảm thấy tâm trạng cậu ấy không ổn nên dừng lại: "Không sao đâu, tôi đã làm cậu lo lắng rồi."

"Cuộc thi của cậu thế nào rồi?"

"...Vẫn tốt."

“Giờ thì đến lượt em hỏi chị”

"Bây giờ chị đang ở đâu? Em sẽ đến đó tìm chị?"

"Không cần."

Người bên kia im lặng vài giây.

"...Vậy đúng là chị đã làm hòa như trên mạng nói?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gia-vo-tham-tinh/chuong-3.html.]

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Kinh Vũ, đây là chuyện riêng của tôi và không liên quan gì đến cậu. "

"Thật ra thì..."

Cánh cửa sau lưng tôi đột nhiên mở ra, tôi quay lại nhìn sang.

Là Lý Thành vừa mới trở về.

Hắn ta đang bế một đứa trẻ bảy tám tuổi trên tay.

Vẻ ngoài gần như được chạm khắc từ cùng một khuôn mẫu với hắn

Lý Vi Nam.

"Ninh Ninh, đây là Nam Nam. Thằng bé đã vắng nhà hai ngày nay. Khi biết tin em về, thằng bé muốn lập tức được gặp em."

Lý Thành nói với tôi như thể hắn đang chiếm đoạt công lao và cố gắng bỏ qua sự xuất hiện vừa rồi của Diệu Vi.

Trên mặt tôi không có biểu cảm gì, ngước mắt nhìn Lý Vi Nam.

Giọng nói của Lý Vi Nam rất lạnh lùng:

"Mẹ thực sự làm con rất thất vọng, mẹ đã bỏ rơi con và cha chỉ vì người đàn ông đó." 

Tôi chưa kịp nói, Lý Thành đã bị sốc và che miệng thằng bé lại: "Nam Nam, ai nói cho con điều này?”

Hắn hoảng sợ liếc nhìn tôi: "Ninh Ninh, Anh không có nói với thằng bé điều này..."

"Bà ấy có con của người khác trong người bụng!" Nam Nam mở tay của Lý Thành ra rồi nói tiếp

"Mẹ nuôi nói đúng, bà chỉ là một người phụ nữ phóng túng, bà đã bỏ rơi chồng và con trai mình! Bà không đáng để quay lại!"

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên sau ba năm gặp lại con mình, thằng bé sẽ chỉ tay vào tôi và gọi tôi là "người phụ nữ phóng túng"

Lời buộc tội giận dữ của nó khiến chút cảm giác tội lỗi mà tôi dành cho thằng bé biến mất ngay lập tức

Tôi bình tĩnh lại: "Lý Vi Nam, xon có biết tại sao mẹ lại rời đi không?"

Lý Bi Nam sắc mặt bất đắc dĩ nói: "Tại sao?"

“Bởi vì con thật sự là một đứa trẻ không hư, ta rất không thích, cho nên mới rời đi”

 Lý Vi Nam sững sờ một giây nói: “Tôi cũng không thích bà! Mẹ nuôi tốt hơn bà gấp vạn lần! bà là một người phụ nữ tồi tệ !”

"Thật trùng hợp, người đàn ông đó và đứa bé trong bụng tốt hơn con gấp ngàn lần, đồ hư hỏng.”

Lý Vi Nam tức giận đến mức bật khóc.

Dù sao thì thằng bé cũng là một đứa trẻ và sức chịu đựng tinh thần rất kém.

Nó đang khóc rất nhiều và lén nhìn tôi. 

Muốn xem tôi có thể dỗ dành nó hay không.

Nhưng tôi vẫn bất động và chỉ nói: "Nếu con muốn khóc thì hãy đến khóc với mẹ nuôi của con."

Lý Vi Nam càng khóc to hơn.

Lý Thành trên mặt khó chịu, vừa dỗ dành Lý Vi Nam vừa thở dài: "Nó là con trai ruột của em, sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy?"

"Anh đem thằng bé đến đây chỉ để nói mấy lời này thôi ư?" Tôi nói

Hắn tỏ vẻ ngượng ngùng: “Đứa trẻ này còn nhỏ, mấy năm nay lại không được mẹ dạy dỗ nên mới thành ra như này, sau này em dạy dỗ từ từ thì nó sẽ không như nữa”

“Vậy thì anh đã tìm nhầm người rồi. Anh nên đi tìm Diệu Vi "

 Tôi vừa nói chuyện riêng với Lý Thành về việc tôi mang thai, vậy mà Diệu Vi đã biết được chuyện và nói với Lý Vi Nam rồi

Nghĩa là người hầu trong gia đình này đều coi Diệu Vi là vợ thực sự của hắn nên họ báo cáo mọi chi tiết với cô ta

"Cô ta là mẹ ruột của thằng bé."

 

Tôi có lời muốn nói, Lý Thành nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt thật sự tối sầm.

Hắn định nói gì đó, nhưng Lý Vi Nam đột nhiên hét lên: “Tôi ghét bà!

Sau đó thằng bé khóc lóc chạy ra ngoài.

 Lý Thành nhìn tôi, thấy tôi không có ý đuổi theo, hắn liền lo lắng con trai sẽ xảy ra chuyện gì, cau mày và nhanh chóng đuổi theo thằng bé.

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tôi hơi giật mình.

Giọng Kinh Vũ lại vang lên trong điện thoại: “Chị.”

Khi tôi nhận ra, cuộc điện thoại vẫn chưa cúp máy.

Nghĩ đến lời mình vừa nói, tôi nhất thời cảm thấy xấu hổ.

Người liên quan đến tin đồn thực chất đã được nghe toàn bộ câu chuyện

"Chị, chị vừa rồi…"

Cậu ấy dừng lại, làm bầu không khí càng thêm ngượng ngùng

Tôi hắng giọng: "Kinh Vũ, tôi xin lỗi, tôi... hoàn cảnh buộc nên tôi phải mượn lý do này"

“Thì ra là vậy.” Chị có thể sử dụng nó theo ý muốn chị."

 10

Lý Thành  nói rằng cư dân mạng muốn tận mắt nhìn thấy tôi nên hắn đã đặc biệt tổ chức một cuộc họp báo và đưa tôi đến tham gia.

Trong buổi họp báo, hắn vô cùng quan tâm đến tôi, và dường như hắn muốn mọi người thấy hắn rất cuồng vợ mình.

Các cư dân mạng có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp đều hét lên

Hết tìm kiếm nóng này đến tìm kiếm khác.

Hắn còn mời các học trò cũ của tôi và các thành viên khác trong đội bơi lội, trong đó có cả Kinh Vũ.

"Lâu rồi em không gặp họ, anh biết em rất nhớ họ."

"Đây là Kinh Vũ. Cậu ấy bơi giỏi như em vậy. Em có biết cậu ấy không?"

Hắn đặc biệt gọi Kinh Vũ đến, trước mặt Kinh Vũ, hắn vòng tay qua eo tôi, nghiêng đầu hôn lên mặt tôi một cách trìu mến.

Trước ống kính, tôi không hề đẩy hắn ra.

Tôi mỉm cười, giả vờ thân mật với hắn: "Thật sự, em không nhớ nhiều lắm."

“Chị….”

Loading...