Giấc Mộng Nam Kha - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-26 13:10:36
Lượt xem: 426
Ban ngày còn khuyên ta nén bi thương, giờ phút này, Tề Tu Việt cũng mang vẻ mặt hoang mang. Cho dù là huynh đệ sinh đôi, cũng không thể có cùng một vết bớt ở cùng một vị trí. Đối mặt với câu hỏi của ta, Tề Tu Việt trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, xem như ngầm thừa nhận lời ta nói.
Mùa xuân thường có nhiều mưa, nhưng mùa xuân năm nay lại có chút kỳ lạ, mưa tuy không lớn, nhưng sấm chớp lại đì đùng vang dội. Dù Tề Tu Việt và Úc Thừa Bắc có nhắc nhở ta thế nào về sự kỳ lạ của Tống Trạc, trong đầu ta chỉ còn lại bốn chữ "thất mà phục đắc".
Xét cho cùng, bàn về sự quái dị, trên đời này chẳng ai có thể so với ta. Thính Lan hiên được ta tăng cường người hầu, trên dưới đều tất bật lo liệu cho một mình Tống Trạc. Ngày hôm sau, Kỷ ngự y lại đến châm cứu cho Tống Trạc. Sau khi ngự y rời đi, ta dựa vào mái hiên Thính Lan hiên ngắm mưa, gió mát thổi qua, có người khoác lên vai ta một chiếc áo choàng. Quay đầu lại, ta bắt gặp khuôn mặt Tống Trạc, trong khoảnh khắc, ta gần như không chút do dự nắm lấy tay chàng. Tống Trạc ngẩn người, ánh mắt dừng trên mu bàn tay ta, rồi có chút ngượng ngùng rút tay về. Nhận ra hành động đường đột của mình, ta khẽ ho một tiếng, đứng thẳng người dậy.
"Thân thể đã khá hơn chưa? Kỷ Ngự y là bậc thầy y thuật, có ông ấy, nhất định ngươi sẽ khỏi."
"Mọi thứ đều ổn, đa tạ điện hạ."
"Đã nhớ ra điều gì chưa?"
Tống Trạc vẻ mặt gượng gạo, lắc đầu.
"Không sao, đừng vội."
Ta kéo áo choàng lại: "Mưa càng lúc càng lớn, chúng ta vào trong thôi."
Tống Trạc vẫn còn e dè, ta nói một câu, hắn mới đáp một câu. Ngoài cửa sổ, mưa rơi trên lá chuối, lúc rả rích lúc nặng hạt, câu hỏi duy nhất Tống Trạc chủ động hỏi là tên ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/giac-mong-nam-kha/5.html.]
Trong phủ không ai dám nói thẳng tên húy của ta, Tống Trạc ở lại mấy ngày, cũng chỉ có thể mơ hồ gọi ta một tiếng "Điện hạ". "Hoài Bích, Thôi Hoài Bích."
Ta đáp. Bút mực mà Kỷ ngự y dùng khi kê đơn vẫn còn trên bàn, ta cầm bút viết ba chữ "Thôi Hoài Bích" lên giấy. Ánh mắt Tống Trạc dõi theo ngòi bút, khi ta viết xong nét cuối cùng, hắn khẽ đọc tên ta hai lần, rồi bất chợt mỉm cười.
"Tên của điện hạ, hình như ta đã nghe thấy ở đâu rồi."
“Ngươi nghe thấy rồi sao?" Ta đột ngột nghiêng đầu nhìn Tống Trạc, không giấu nổi sự kích động trong giọng nói. Tống Trạc ngừng cười, khẽ cau mày, giữa trán sắp nhăn thành chữ "Xuyên".
Suy nghĩ hồi lâu, Tống Trạc mới ngập ngừng mở lời. "Hình như, là ở... Thú Châu? Điện hạ, trên đời này có nơi đó sao?"
"Rắc" một tiếng, cây bút lông trong tay ta bị bẻ gãy, mảnh gỗ đ.â.m thủng da thịt, găm vào lòng bàn tay. Sự chú ý của Tống Trạc hoàn toàn bị thu hút bởi bàn tay ta, hắn kinh ngạc nhìn ta một cái, vội vàng lấy cây bút trong tay ta. "Có... có Thú Châu, ngươi còn nhớ được gì nữa không?"
Ta cố kìm nén trái tim đang đập loạn nhịp, kiên nhẫn hỏi. Tống Trạc dùng khăn tay lót tay ta, cúi đầu nhổ mảnh gỗ, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Ta hẳn là người Thú Châu... Tống gia... nhà hình như ở một nơi gọi là Trạc Anh hạng."
Thú Châu, Trạc Anh hạng, Tống gia. Đây là tất cả những gì Tống Trạc có thể nhớ lại sau khi được Kỷ ngự y châm cứu, nếu cố nhớ thêm, đầu hắn sẽ đau đến mức thái dương giật giật.
Tống Trạc đã nhổ hết những mảnh gỗ trong tay ta, mặc dù hắn cầm tay ta qua lớp khăn, nhưng vành tai hắn vẫn ửng đỏ. "Ta đã mạo phạm điện hạ."
"Không sao."
Tống Trạc cất chiếc khăn, vành tai ửng đỏ dần tan biến. "Điện hạ nghe đến Thú Châu, hình như có vẻ xúc động?"