Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Cứu Bản Thân Khỏi Nhân Gian Khổ Sở - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-12 17:05:19
Lượt xem: 251

Tôi là trợ lý của Tạ Kính Ngọc - tổng tài tập đoàn.

Hôm nọ, có một cô thực tập sinh vô tình đụng trúng tổng tài, làm đổ cà phê lên người anh ấy.

Một đoạn văn phong cách ngôn tình quê mùa, vừa ngượng vừa sảng, không thể kiểm soát nổi cứ thế tuôn ra từ miệng tôi:

[Giới kinh doanh Bắc Kinh ai ai cũng biết Tạ Kính Ngọc - ông trùm thương nghiệp, nổi tiếng là kẻ m.á.u lạnh, tàn nhẫn, độc ác, vô tình.]

[Cho đến một ngày, một cô thực tập sinh vô tình làm đổ cà phê lên người anh ta.]

[Gương mặt ngây thơ như hoa huệ tây của Tô Linh ánh lên vẻ kiên cường: 'Thưa ngài, bộ quần áo này bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền ạ.']

[Tạ Kính Ngọc chưa từng gặp một cô gái nào như vậy. Rõ ràng ăn mặc rẻ tiền, hàng chợ, vậy mà lại cứng cỏi, bất khuất, kiên cường đến thế. Đối mặt với cuộc sống khó khăn nhưng vẫn lạc quan, yêu đời. Hoàn toàn khác với đám phụ nữ trước đây chỉ muốn trèo lên giường anh ta, mơ tưởng một bước lên tiên.]

[Tạ Kính Ngọc thầm nghĩ: Thú vị! Thật sự là quá thú vị!]

Cô thực tập sinh: "?"

Mọi người: "???"

Tổng tài: "???"

---

Tôi là trợ lý bên cạnh tổng tài Tạ Kính Ngọc.

Mấy hôm trước, tôi bị ràng buộc với một cái hệ thống kịch bản. Nói đơn giản là cứ hễ gặp phải tình tiết liên quan đến nhân vật then chốt, tôi sẽ không tự chủ được mà đọc ra một tràng miêu tả dài dòng về tình tiết ấy.

Mấy ngày liền tôi cứ nơm nớp lo sợ, chỉ mong đừng có lỡ mồm lỡ miệng nói ra điều gì không nên nói trước mặt mọi người. Nhưng tôi phát hiện hình như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Sự thật chứng minh, tôi thở phào quá sớm rồi.

Hôm nay, tôi đang đi theo tổng tài, chuẩn bị lên thang máy thì bỗng nhiên có một cô thực tập sinh hấp tấp bưng cà phê đi tới, bất ngờ đụng trúng tổng tài, hất cả cốc cà phê lên người anh ấy.

"Xin lỗi ngài, bộ đồ này..."

Nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày của tổng tài cùng gương mặt thanh tú, ương ngạnh của cô thực tập sinh, tôi vừa định mở miệng giáo huấn cô nàng hậu đậu này thì bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh ép vào cổ họng, câu mắng chửi ban đầu bỗng biến thành:

[Giới kinh doanh Bắc Kinh ai ai cũng biết Tạ Kính Ngọc - ông trùm thương nghiệp, nổi tiếng là kẻ m.á.u lạnh, tàn nhẫn, độc ác, vô tình.]

[Cho đến một ngày, một cô thực tập sinh vô tình làm đổ cà phê lên người anh ta.]

[Gương mặt ngây thơ như hoa huệ tây của Tô Linh ánh lên vẻ kiên cường: 'Thưa ngài, bộ quần áo này bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền ạ.']

[Tạ Kính Ngọc chưa từng gặp một cô gái nào như vậy. Rõ ràng ăn mặc rẻ tiền, hàng chợ, vậy mà lại cứng cỏi, bất khuất, kiên cường đến thế. Đối mặt với cuộc sống khó khăn nhưng vẫn lạc quan, yêu đời. Hoàn toàn khác với đám phụ nữ trước đây chỉ muốn trèo lên giường anh ta, mơ tưởng một bước lên tiên.]

[Tạ Kính Ngọc thầm nghĩ: Thú vị! Thật sự là quá thú vị!"]

Cả sảnh lớn vang vọng câu "Thú vị! Thật sự là quá thú vị!" đầy nội lực của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/giai-cuu-ban-than-khoi-nhan-gian-kho-so/chuong-1.html.]

Cô thực tập sinh: "?"

Mọi người: "???"

Tổng tài: "???"

Tôi: "?????"

Không chỉ những người có mặt đều ngớ người, bản thân tôi cũng ngớ người.

Trời đất ơi! Cái hệ thống kịch bản rác rưởi này đúng là không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải thật hoành tráng!! Độc hại c.h.ế.t người rồi!

Vì có tổng tài ở đây nên mọi người không dám bàn tán lớn tiếng, nhưng tôi vẫn nhận được ánh mắt của một số người kiểu "Trợ lý Khương có phải bị điên rồi không?", "Trợ lý Khương có phải say rượu rồi không?".

Một số khác thì nhìn Tô Linh bằng ánh mắt khinh bỉ kiểu "Xinh đẹp gì cho cam", "Chỉ loại con gái này mà cũng xứng để tổng tài để mắt tới?".

Cuối cùng là một số ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía tổng tài kiểu "Ra là tổng tài thích gu này à?", "Giờ tôi hắt cà phê lên người tổng tài có còn kịp không?".

Mặt tổng tài xanh lè.

Mặt tôi tái mét.

Mặt cô thực tập sinh tím ngắt.

Đây là cái tình huống xã hội c.h.ế.t chóc cỡ lớn, khiến người ta muốn độn thổ ngay tại chỗ mà!

Tổng tài quả nhiên là tổng tài, sắc mặt rất nhanh đã trở lại bình thường.

Bị đoạn kịch bản đọc theo nhịp điệu lên bổng xuống trầm của tôi cắt ngang, anh ấy không thèm để ý đến cô thực tập sinh bé nhỏ kia nữa, sải bước về phía thang máy. Tuy nhiên, giọng nói ôn hòa thường ngày lại lạnh như băng: "Trợ lý Khương, đi theo tôi."

Tôi bước vào thang máy với tâm trạng run sợ, cửa thang máy đóng lại, che khuất những ánh mắt vừa thương hại vừa hả hê của mọi người.

-

"Trợ lý Khương, giải thích đi." Tổng tài đã thay quần áo, tựa lưng vào ghế sofa.

Anh ấy có ngũ quan tuấn mỹ vô song, cả người toát lên vẻ cao quý, khí chất lại ôn nhuận như ngọc. Không giống doanh nhân, mà giống như một công tử phong lưu nho nhã thời xưa. Thực sự là xứng với cái tên Kính Ngọc.

"Tôi m.á.u lạnh, tàn nhẫn, độc ác, vô tình?" Anh ấy khẽ nhíu mày, dường như đang rất đau khổ vì mình lại để lại ấn tượng như vậy trong mắt mọi người. "Hình ảnh của tôi trong lòng mọi người là như thế này sao?"

Tôi nuốt nước bọt, thực sự là muốn khóc mà không ra nước mắt.

Thực tế thì tổng tài ôn hòa, tuấn mỹ, dễ gần, quan tâm cấp dưới. Tuy làm việc hơi bá đạo, quyết đoán một chút, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thì chẳng hề liên quan gì đến ba từ đó cả. Tôi cũng không biết hệ thống lấy đâu ra cái nhận xét về Tạ tổng nữa.

Còn nói là cả Bắc Kinh đều biết?!

Cái hệ thống rác rưởi này hại c.h.ế.t tôi rồi!

Để tổng tài đại nhân không nghĩ trợ lý của mình bị thần kinh, sau khi cân nhắc thiệt hơn, tôi đành kể cho anh ấy nghe chuyện tôi bị ràng buộc với hệ thống kịch bản.

Nhưng rõ ràng là...

Tạ tổng không tin.

Loading...