GIẪM ĐẠP CẶN BÃ - GIÀNH LẤY QUYỀN LỰC - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:07:17
Lượt xem: 678
3
Lúc này, ta ngồi trong kiệu trở về phủ, chiếc khăn lụa trong tay gần như đã bị vò nát.
Ta biết rất rõ rằng, đã hưởng vinh quang của Thẩm gia, thì cũng phải gánh chịu cái giá mà nó mang lại.
Kiếp trước, ta vốn không muốn gặp lại Tạ Yến Chi.
Nhìn hắn ăn nói khép nép, hạ mình như vậy, ta không muốn khiến hắn đau lòng.
Tạ Yến Chi đối xử với ta vô cùng tốt, là phu quân hoàn hảo trong lòng ta.
Hôm đó, hắn rót đầy chén rượu hoa đào tự tay ủ, rồi đưa cho ta uống.
Trong sự mong chờ của hắn, ta nghĩ rằng, uống chén rượu này, cũng coi như đoạn tuyệt tình cảm với hắn.
Nhưng vừa uống xong, sắc mặt hắn thay đổi.
Tình yêu sâu đậm khi nãy biến mất trong chớp mắt, thay vào đó là ánh mắt độc ác và vô tình.
Hắn nhìn ta ôm bụng đau đớn, rồi cười lớn mà nói ra sự thật:
"Trước đây ta đối xử tốt với ngươi vì ta đã sớm nghe rằng, tiên đế từng bí mật để lại một thánh chỉ, đợi đến khi ngươi đến tuổi cập kê sẽ phong ngươi làm hoàng hậu. Ban đầu ta nghĩ rằng, nếu ngươi yêu ta và có con với ta, ngươi sẽ không thể vào cung được nữa. Nhưng như vậy, phủ Định Quốc công của ta sẽ bị liên lụy. Chi bằng ta hủy hoại ngươi, để hoàng thượng chán ghét ngươi, thì người ta yêu nhất sẽ mãi mãi hưởng sự tôn quý. Ngươi khóc đến vậy, chẳng lẽ cho rằng ta thật lòng yêu ngươi sao? Dù ai có làm hoàng hậu, ta cũng sẽ tìm cách hủy hoại người đó. Trừ khi người ngồi trên ngôi vị hoàng hậu, là Nguyệt Nhiêu của ta. Thấy không, ta yêu Nguyệt Nhiêu của ta đến nhường nào, vì hạnh phúc của nàng ấy, ta có thể quét sạch mọi chướng ngại."
Còn ta, đau đến không nói nên lời, hắn để lại cho ta một bóng lưng màu xanh nhạt, ung dung rời đi.
Hắn đi rồi, nhưng đã để lại cho ta một cục diện c.h.ế.t chóc, tùy tiện hủy hoại cả cuộc đời ta.
Cơn gió thoảng qua, mang theo mùi thơm hoa quế từ ngoài rèm kiệu vào, dễ chịu mà lạnh lẽo.
Trong mắt ta chỉ còn lại sự lạnh lùng.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Tạ Yến Chi, vì tình yêu của ngươi với Từ Nguyệt Nhiêu, ngươi không chỉ hại ta, mà còn hại cả Thẩm gia của ta.
Giữa ta và ngươi là huyết hải thâm thù, ngăn cách bởi xác của hàng trăm người.
Kiếp này, ngươi vẫn muốn sống bình an vô sự, muốn để bạch nguyệt quang của ngươi độc chiếm thánh sủng, tận hưởng vinh hoa phú quý sao?
Đáng tiếc, ngươi sẽ phải thất vọng rồi.
---
4
Ngày hôm sau, ta ngồi trong kiệu của hoàng hậu long trọng tiến vào cổng chính của hoàng cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/giam-dap-can-ba-gianh-lay-quyen-luc/chuong-2.html.]
Dưới ánh nhìn của cả triều đình, ta mặc bộ cung trang vô cùng cao quý, từng bước tiến đến trước mặt Hoàng thượng, nhận lấy sách bảo tượng trưng cho quyền lực hoàng hậu từ tay hắn.
Là đích nữ của thừa tướng, nhất cử nhất động của ta đều đoan trang, hào phóng, không một chút sai xót.
Ánh mắt ta thoáng lướt qua, thấy quý phi Từ Nguyệt Nhiêu đứng bên dưới đang gắt gao mà nhìn ta chằm chằm.
Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của nàng ta hơi xếch lên, không chút che giấu sự thù địch đối với ta.
Từ Nguyệt Nhiêu quả là dung mạo như hoa, ánh mắt quyến rũ như nước, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Không giống sự rực rỡ đầy phô trương của nàng ta, ta mang vẻ đẹp thanh thoát như hoa sen vừa nở, da trắng như ngọc, mịn màng tựa sương sớm.
Ở độ tuổi vừa cập kê, ta với đôi mắt sáng long lanh, khuôn mặt rạng rỡ, đúng vào thời kỳ đẹp nhất của người con gái.
Ta mỉm cười nhẹ nhàng, môi đỏ hơi cong lên.
Ta biết rõ vẻ đẹp của mình.
Không trách được, quý phi Từ Nguyệt Nhiêu lại lo lắng như vậy.
Còn Tạ Yến Chi, hắn chính là con d.a.o mà nàng ta đã sắp đặt từ lâu.
Kiếp trước, hoàng thượng luôn e ngại vị trí thừa tướng của phụ thân ta trong triều đình.
Việc hắn làm nhục ta chỉ là cái cớ, thực chất hắn muốn dùng lý do này để tiêu diệt toàn bộ Thẩm gia.
Khi tiên đế còn tại vị, ngài biết ơn những gì phụ thân ta đã làm, vì vậy phong phụ thân làm thừa tướng.
Thiên hạ của Tống gia bọn họ, một nửa là nhờ vào sự trù tính vất vả của phụ thân ta.
Tiên đế, để bảo toàn vinh quang của Thẩm gia, đã để lại một đạo thánh chỉ, phong ta làm hoàng hậu của nhi tử ngài.
Cho dù ta không mắc sai lầm, hoàng thượng cũng sẽ tìm cớ khác để trừ khử Thẩm gia.
Nhưng lần này, ta sẽ không để hoàng thượng có cơ hội đó.
Đêm qua, ta và phụ thân đã bàn bạc suốt đêm, phụ thân đã quyết định từ quan về quê.
So với tính mạng, vinh hoa phú quý không còn là điều quan trọng nhất nữa.