Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giám sát viên số một - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-18 21:20:33
Lượt xem: 25

Cố Kiều An: “...”

Cố Kiều An: “Mắt chị có phải là hỏa nhãn kim tinh không? Chị Tuệ Ninh!”

Hai chúng tôi nhìn nhau, sau khi nhận ra đối phương tuyệt đối không hề có người yêu, đồng thời cười lên. Chúng tôi chưa bao giờ tò mò về thế giới riêng của nhau, nhưng dù sao chúng tôi cũng là chị em thân thiết, thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện về những vấn đề như vậy.

Cố Kiều An nhanh chóng giải thích: “À, cậu bạn đó là học sinh nghèo, trước đây hay bị bắt nạt, em đã giúp cậu ấy, sau khi thi xong, cậu ấy đến cảm ơn em.”

Tôi cũng nghĩ một chút: “Đây là quà từ một người bạn mới của chị, cậu ấy có thể sẽ hơi khác với những gì em nghĩ, nếu có cơ hội sẽ giới thiệu cho em.”

Chờ một khoảng thời gian nữa.

Chờ khi Cố Kiều An hoàn thành việc đăng ký nguyện vọng, khi em ấy thành công được nhận vào trường, tôi sẽ nói cho em ấy biết về Tiểu Đốc.

Em ấy đi thanh toán, tôi nghe thấy giọng Tiểu Đốc thì thầm.

[Tôi cũng được coi như là bạn của cô sao?]

Giọng của nó có vẻ khá vui mừng.

Tôi không phủ nhận: “Đúng vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/giam-sat-vien-so-mot/chuong-7.html.]

Quả thực giữa chúng tôi là mối quan hệ giao dịch, nhưng việc nó đã cứu Kiều An là sự thật, hơn nữa, nó còn thẳng thắn đến mức đã tặng cho tôi... trái tim của nó.

“Tặng tôi cái này, có ảnh hưởng gì đến cậu không?” Tôi có thể cảm nhận được, viên tinh thể nhỏ màu vàng này chứa đựng năng lượng nguyên bản của Tiểu Đốc.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

[Không.] Nó bình thản nói, [Trái tim này vốn dĩ vì cô mà sinh ra.]

Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với tôi mà không dùng kính ngữ.

Tôi ngẩn ra, không hiểu câu này có ý nghĩa gì.

Nhưng chưa kịp hỏi, Cố Kiều An đã trở lại, lắc lắc tay tôi: “Chị ơi, bạn bè trong lớp gọi em đi chơi, chị có muốn đi cùng không?”

Tôi dời sự chú ý lên em ấy, lắc đầu: “Em đi đi, chị sẽ đến đón em sau.”

“Chị cũng nên thả lỏng một chút,” em ấy nháy mắt, “Chị yên tâm đi, buổi tụ họp này đều là bạn tốt của em, họ sẽ không để ý đâu, đi mà đi mà!”

Nói xong, Cố Kiều An bắt đầu làm nũng, lắc tay tôi. Tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Em ấy phát ra một tiếng hoan hô nhỏ, tôi cũng không kìm được mà nở một nụ cười nhẹ.

Mọi thứ đã qua, cuộc đời của Cố Kiều An chắc chắn sẽ bước sang một ngã rẽ khác từ khoảnh khắc này. 

Loading...