Giang Tâm - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-04-20 20:24:26
Lượt xem: 4,438
08.
Khuôn mặt này, giọng điệu này, cho dù hóa thành tro tôi cũng không thể quên.
Điền Diêu.
“Đúng vậy, không ngờ Tâm Tâm vẫn còn nhớ rõ mình” - : “Hồi cấp hai chúng cháu có quan hệ rất tốt.”
Điền Diêu vô cùng tự nhiên chào hỏi tôi, sau đó quay đầu giải thích với ba tôi.
Ba tôi vừa lòng gật đầu
“Con gái lão Điền thật ngoan! Giang Tâm có người bạn như cháu, quả thật là phúc khí tu luyện mấy đời. Hiện tại thật tốt, cháu là bạn gái Cao Đàm, rất nhanh sẽ gả vào nhà chúng ta. Đến lúc đó, cháu và Tâm Tâm tất nhiên sẽ có càng nhiều chuyện để nói.”
Thì ra là thế.
Bất ngờ lớn Phó Cao Đàm nói, hóa ra là thanh mai Điền Diêu sẽ gả cho hắn, trở thành chị dâu tôi.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi nắm chặt tay, móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay để lại một vệt máu.
Muốn g.i.ế.c Phó Cao Đàm, muốn g.i.ế.c Điền Diêu, làm cho hai kẻ lấy bắt nạt người khác làm niềm vui đi tìm chết.
Mẹ kế nhạy bén nhận thấy tâm trạng khác lạ của tôi, vờ như quan tâm hỏi
“Tâm Tâm, thân thể con không thoải mái sao? Con sắp thành cô dâu, cũng không thể xảy ra sự cố vào lúc này được.”
Phó Cao Đàm mỉm cười, nói tiếp: “Ba, mẹ, con thấy em gái mệt mỏi. Như vậy đi, con đưa em ấy về phòng nghỉ ngơi.”
Hắn túm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giống như tùy tay túm lấy một con búp bê hỏng.
Tôi vùng vẫy, cầm lấy chén rượu, đem toàn bộ chất lỏng hất lên người hắn ta: “Đừng chạm vào tôi, tôi hận anh!”
Sau đó quay lại nhìn chằm chằm Điền Diêu: “Còn cô, cô đáng chết!”
“Giang Tâm!” Ba tôi nổi giận, mắng to: “Đừng làm tao xấu hổ trước mặt người ngoài! Mày thật sự cho rằng mình là đại tiểu thư sao? Năm đó, nếu lão Điền không thủ hạ lưu tình, mày nghĩ hôm nay mày có thể êm đẹp đứng đây sao?”
“Tâm Tâm, cậu say à?”
Thấy thế, trong mắt Điền Diêu hiện lên vẻ chán ghét, thuận thế tiến lên muốn giúp tôi.
Đôi bàn tay trắng nõn đung đưa trước mặt tôi, ác mộng dường như lại tái hiện.
Tôi vô lực xụi lợ trên đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sắc mặt ba tôi ngày càng u ám, lớn tiếng quát: “Mày đang làm cái quái gì vậy? Còn không mau đứng lên xin lỗi anh trai và chị dâu mày đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/giang-tam/chuong-7.html.]
“Chú, chú đừng tức giận. Có lẽ Tâm Tâm quá kích động, trước đây chúng cháu có quan hệ rất tốt, nhất thời cậu ấy không khống chế được. Cháu có thể lý giải ạ!”
Nhìn xem, Điền Diêu ôn nhu săn sóc như vậy, bộ mặt ác quỷ ẩn sâu dưới lớp túi da, giống như mọi chuyện đều là lỗi của tôi.
Tại sao tất cả gánh nặng tâm lý lại do nạn nhân gánh chịu chứ?
Còn kẻ bắt nạt lại mặc chiếc váy xinh đẹp, sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, nhẹ nhàng bước đến trước mặt tôi cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Tôi ngước nhìn Điền Diêu, bỗng nhiên cười
“Suốt cấp hai, người tôi sợ nhất chính là cậu. Cậu cho người lột sạch quần áo tôi, dội nước lạnh vào người tôi.
Vì ép tôi trả nợ, cậu tuyên bố muốn bán tôi cho khu đèn đỏ. Nếu không phải chủ nhiệm lớp phát hiện tôi không đi học, kéo tôi trở về, có lẽ giờ đây tôi đang phải bán thân đi?
Điền Diêu, cô ra vẻ đạo mạo như vậy, không thấy ghê tởm sao?”
Sắc mặt Điền Diêu trắng bệch, như là hoàn toàn không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy.
Sắc mặt Phó Cao Đàm lập tức tối sầm.
Hắn nổi giận: “Cô nói bậy! Sao Điền Diêu có thể bắt nạt cô chứ? Rõ ràng là cô bắt nạt Điền Diêu, em ấy bị cô ép đến mức phải xuất ngoại du học!”
Tôi bình tĩnh nhìn hắn dậm chân.
Thật buồn cười.
Tôi từng giải thích với hắn rất nhiều lần, tôi không hề bắt nạt Điền Diêu, không có ép cô ta xuất ngoại.
Nhưng lúc ấy Phó Cao Đàm đã nói thế nào chứ?
Hắn nói, thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên. Nhà tôi thiếu Điền gia nhiều tiền như vậy, làm đứt chuỗi vốn bọn họ, còn ép người ta phải xuất ngoại tìm đường sống…Đây không tính là ép bức người khác quá mức sao?
Từ đó về sau, tôi không còn cố gắng giải thích với Phó Cao Đàm thêm lần nào nữa.
Nếu, nếu tôi sớm biết hắn và Điền Diêu là thanh trai trúc mã, tôi sẽ không thể nào coi hắn ta là ánh sáng cứu lấy đời tôi.
Cho tới hôm nay, đôi cẩu nam nữ này cuối cùng cũng đoàn tụ.
“Giang Tâm, cô giải thích rõ ràng đi!”
Hắn tiếp tục dây dưa với tôi, không đợi tôi nói chuyện, ghế lô đã bị đạp đổ.
Bụi bay tán loạn, tôi nhìn thấy cảnh tượng khiến lòng mình một lần nữa loạn nhịp.
Chu Tấn tới đón tôi.