Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giao Ước Của Quỷ - 34

Cập nhật lúc: 2024-05-11 19:55:58
Lượt xem: 373

Chương 34 (Hàng trăm Lệ quỷ)

Sau khi Linh Hồ hút cạn m.á.u của người nọ thì cái xác nhanh chóng biến thành bộ xương trắng rồi bị ném xuống đất. Quần áo một nơi, xương rơi một nẻo, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt khiến ai nấy kinh hãi tột độ. Lâm Minh Triết tìm được một con d.a.o trong túi quần, xông tới chỗ Linh Hồ.

Linh Hồ tóm gọn anh trên tay, nhưng nó không hề có ý định hút máu, có vẻ như nó đã biết anh không phải là người thật. Lâm Minh Triết vùng vẫy hai chân đạp về Linh Hồ. Chả ăn nhằm gì cả, cả đám người đều vô năng thi nhau chạy trốn. Trần Đạm rút con d.a.o có hình dáng kì lạ trong túi quần ra, lần đầu tiên mới thấy ông ta dùng vũ khí. 

Lưỡi d.a.o đó không hề có màu trắng mà ửng lên màu đỏ, ông ta nói: “Con d.a.o này đã tắm qua rất nhiều máu, nhất định có thể đ.â.m vào nó.”

Lâm Minh Triết không biết đã thoát khỏi tay Linh Hồ bằng cách nào, bây giờ anh ta đang ở phía sau đ.â.m con d.a.o vào lưng nó. Linh Hồ dường như không thấm vào đâu, hay nói cách khác, Lâm Minh Triết ở trong mộng đồng nghĩa với việc không thể làm tổn thương tới ai. Nhưng anh ta có thể thể hiện mấy sức mạnh mèo cào không hữu dụng, và đặc biệt là không phải chết, trừ phi...

Tới rồi, vừa nói đến trừ phi thì trừ phi đã đến. Lâm Minh Triết ở trong mộng không thể bị giết, nhưng nếu như bị quỷ ăn linh hồn thì anh sẽ phải c.h.ế.t mãi mãi. Linh Hồ đã lại xách cổ Lâm Minh Triết lên với một cách vô cùng vi diệu. Đó là xách bẫng một chân thẳng đứng người, sau đó há miệng bắt đầu nhét anh vào miệng từ chân trước.

Linh Hồ hút m.á.u người, Linh Hồ ăn tươi nuốt sống người. Cảnh tượng doạ người, nó chỉ vừa mới mượn xác nhưng đã hung thần như thế, không biết đến khi nhập thế hoàn toàn thì sẽ dã man tới mức nào. Lâm Sở tái cả mặt mày, Ngô Hoài Sinh sao lại để một Lâm Minh Triết lại chứ, bây giờ anh ta cũng sắp bị Linh Hồ ăn trôi nuốt sống rồi. 

Nhắc tới Ngô Hoài Sinh mới nhớ, không thấy Phan Vĩnh đâu cả. Lâm Sở hỏi Lê Vương: “Cậu có thấy Phan Vĩnh ở đâu không?”

Lê Vương đang đổ mồ hôi hột, anh ta nghe thế thì cáu lên: “Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô chủ. Bây giờ cô chủ bị như thế này rồi mà anh còn tâm trạng quan tâm người khác à?”

“Nếu như anh ta đi mất, chúng ta chưa bị Linh Hồ g.i.ế.c thì đã bị Ngô Hoài Sinh g.i.ế.c trước đó.”

Lâm Sở mếu máo rồi chạy đi tìm Phan Vĩnh. Tất cả đoàn người đều là chạy loạn cào cào cả, bây giờ ở đây chỉ còn lại Linh Hồ, hai bọn họ và Trần Đạm. Trần Đạm đưa con d.a.o của ông ta cho Lê Vương rồi nói: “Trước khi Linh Hồ hoàn toàn chiếm lấy cơ thể kia, cậu hãy mau đi đ.â.m cô ta đi.”

Lê Vương nhận lấy con d.a.o mà hai tay run rẩy, anh căn bản là không thể động thủ được. 

“Một khi Linh Hồ sử dụng xong cái xác đó, cô ta cũng sẽ chết.”

Trong mắt Trần Đạm ánh lên một tia oán hận. Ông ta cầm con d.a.o trên tay, nhân lúc Linh Hồ đang loay hoay nuốt Lâm Minh Triết mà đi tới đ.â.m cho nó một nhát vào bụng. Lâm Minh Triết đang vùng vẫy trên tay, lại bị Trần Đạm đ.â.m một nhát, Linh Hồ có chút đau đó thả Lâm Minh Triết ra rồi tán cho Trần Đạm một cái.

“Khốn kiếp, mi là con người. Nhưng tại sao con d.a.o này lại như thế?”

Linh Hồ ôm vết thương trên bụng, tuy là xác của Tô Huyền Sương nhưng dường như nó cũng bị thương. Nó run rẩy rút con d.a.o ra ném xuống đất rồi nói. Trần Đạm bị đánh một cú khá mạnh, ông ta đang lăn lóc nằm dưới đất. Trên mặt ông ta càng lộ rõ sự thù hận, chằm chằm nhìn Linh Hồ: “Con d.a.o đó đã tắm qua m.á.u hàng trăm sinh mạng c.h.ế.t oan ức. Tôi nghĩ bọn họ cũng đã hoá thành Lệ quỷ ở trong ngôi mộ này. Hỡi các Lệ quỷ đã c.h.ế.t dưới con d.a.o của tôi, các người hãy mau tề tựu về đây. Kẻ chủ mưu phía sau cái c.h.ế.t tức tưởi của các người đã xuất hiện, hãy cùng nhau trả thù.”

“Mi là ai?”

Linh Hồ nhìn chằm chằm Trần Đạm, sau đó không thèm bất ngờ nói: “Mi là tên đàn ông con người đó.”

“Đúng vậy! Là tôi, tôi là người đàn ông đáng thương đó. Tôi là tên sát nhân, tôi đã g.i.ế.c hàng trăm người vô tội chỉ để cứu lấy đứa con gái tội nghiệp của chúng tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/giao-uoc-cua-quy/34.html.]

Linh Hồ đi tới, giẫm chân lên người Trần Đạm, nó có vẻ hứng thú nói: “Ta nên nghĩ xem sẽ g.i.ế.c mi như thế nào, để mi c.h.ế.t nhanh thì lại tiếc quá.”

Sau đó nó dùng chân hất Trần Đạm văng vào trong vách tượng. Máu me bê bết, ông ta dường như đã bị gãy xương sườn nên không thể nhúc nhích được. Vẻ thù hận pha lẫn đau đớn hiện lên trên khuôn mặt đã có chút nếp nhăn của Trần Đạm, ông ta lại rung rẩy cố bò tới cầm lấy con d.a.o ở gần đó lên.

Lê Vương vẫn còn đứng ở bên cạnh với vẻ mặt đầy phức tạp. Anh ta nhìn thấy Trần Đạm đang hành động giống như muốn tự tử thì vội chạy lại, giành con d.a.o trên tay ông ta rồi nói: “Để tôi!”

“Muộn rồi chàng trai! Bây giờ là câu chuyện của tôi.”

Trần Đạm dùng tay còn lại yếu ớt gạt tay Lê Vương ra, sau đó nghiên người, đ.â.m vào n.g.ự.c trái một nhát. Máu đỏ tuôn ra, nương theo lưỡi d.a.o mà Trần Đạm ra. Ông ta ném con d.a.o xuống, sau đó lấy hai tay lấy m.á.u từ lồng n.g.ự.c quẹt lên đôi mắt rồi nói: “Hỡi các Lệ quỷ đã c.h.ế.t dưới con d.a.o này, dưới đôi tay này. Nay Trần Đạm tôi trích lấy m.á.u tim, thấm lên đôi mắt để triệu hồi các người về đây.”

Cảnh tượng quá sức kinh khủng, nhìn Trần Đạm bây giờ giống như đang đóng phim kinh dị. Ngay cả một người từng học phẫu thuật như Lê Vương còn cảm thấy sợ hãi. Trong chốc lát, anh ta cảm thấy một cơn ớn lạnh truyền tới, sau đó cơn lạnh nhanh chóng bao trùm cả căn phòng. 

Lệ quỷ! 

Lệ quỷ đã tới!

Hàng trăm Lệ quỷ với các hình dáng khác nhau đang đồng loạt kéo về. Bọn chúng gào rú ghê rợn, giống như đang căm phẫn điều gì đó. Tất cả những thứ này đã vượt quá mức tưởng tượng của Lê Vương. Anh ta bắt đầu lùi về sau muốn tìm đường thoát.

“Mi dù có tìm bọn chúng đến đi chăng nữa cũng vô dụng thôi. Mi nghĩ rằng đám Lệ quỷ yếu ớt này có thể động đến ta sao?”

Linh Hồ lại nở một nụ cười rờn rợn. Đôi mắt Trần Đạm đã sớm bị m.á.u tươi che mờ, hiện tại chỉ còn nhìn thấy chút ít. Nhưng xác Tô Huyền Sương trong đôi mắt đầy m.á.u của ông ta vô cùng quỷ dị, đặc biệt là cái nụ cười kia. Ông ta bật cười ha hả, nước mắt chảy xuống nhưng có lẽ hiện tại không thể thấy, ông ta nói: “Tôi biết không thể làm gì được cô. Tôi c.h.ế.t cũng đáng đời, nhưng ít nhất trước khi c.h.ế.t cũng phải làm sáng tỏ tội trạng của mình. Để Lệ quỷ đã c.h.ế.t dưới tay tôi biết rằng, chủ mưu thật sự phía sau cái kết của bọn họ là cô.”

“Chết chính là chết, bọn chúng là do mi giết. Điều đó vĩnh viễn không thể thay đổi. Ta muốn xem thử đứa con gái quý báo mà các người liều mạng bảo vệ là người như thế nào.”

“Cô không được động đến con gái tôi, nếu không tôi có làm quỷ cũng sẽ đeo bám cô. Tôi g.i.ế.c người là sự thật, nhưng tôi muốn cô ấy biết rằng tôi thật sự không muốn g.i.ế.c người. Tôi làm tất cả cũng chỉ để bảo vệ đứa con mà cô ấy đã cực khổ sinh ra mà thôi.”

Lệ quỷ đang gào rú xung quanh, liều mạng nhào vô Linh Hồ nhưng bất thành. Những âm thanh ở đây hiện tại vô cùng đáng sợ, khó có thể dùng lời nào để diễn tả.

“Hỡi các Lệ quỷ, hôm nay chúng ta hãy cùng nhau hồn bay phách tán ở đây đi.”

Trần Đạm đau đớn đang gồng mình đứng dậy, giọng nói của ông ta mang theo vài phần bi thương tuyệt vọng. Lâm Minh Triết ở bên kia đang mang hoang, nhưng anh ta không có hứng thú muốn biết. Ngô Hoài Sinh dặn anh ta chỉ cần giữ chân Linh Hồ, vừa mới thấy Trần Đạm cầm chân, anh tạm thời đã có thể thở. Nhưng xem ra hiện tại phải nhanh chóng đi tìm Ngô Hoài Sinh rồi.

Lâm Minh Triết muốn biết Ngô Hoài Sinh bây giờ như thế nào rồi. Anh nhớ Ngô Hoài Sinh đã từng dạy anh cách liên lạc trong giấc mơ. Chỉ là còn chưa kịp liên lạc thì Trần Đạm đã bị Linh Hồ ném ra ngoài xa. Nó cũng quả thật không muốn g.i.ế.c Trần Đạm ngay lúc này.

Ôi không!

Lâm Minh Triết quyết định bỏ chạy luôn, chỉ là vừa mới chạy ra khỏi phòng thì phía sau đã vang lên một âm thanh khủng khiếp. Âm thanh mà có lẽ cả đời này Lâm Minh Triết cũng không thể nào quên được. Thứ âm thanh đó có lẽ là Linh Hồ đã tiêu diệt hàng trăm Lệ quỷ cùng một lúc. Linh Hồ xách cổ Trần Đạm vụt qua mặt anh...

Lê Vương đã chôn chân tại chỗ ngay cửa như phỗng nhìn hết tất cả. Lâm Minh Triết chạy lại chỗ Lê Vương rồi nói: “Mau đi theo bọn họ. Anh định đứng đó thôi sao?”

Loading...