Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM TÍNH ĐẠM NHƯ CÚC - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-17 16:42:47
Lượt xem: 1,074

25

 

Trên sân thượng, gió lạnh thổi vù vù.

 

Tôi chạm vào phía sau đầu vẫn còn hơi đau, ném cho Tống Phong một lon coca: 

 

“Cảm ơn.”

 

Cậu ấy mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm lớn dưới gió lạnh.

 

“Thuận tay thôi, dù sao cũng từng là bạn.”

 

“Chẳng lẽ bây giờ không còn là bạn nữa?”

 

Nước còn lại trong miệng bỗng trở nên đắng ngắt, Tống Phong mím môi: 

 

“Tôi nghĩ rằng các cậu…”

 

Đột nhiên cậu ấy không nói tiếp được nữa.

 

Tôi ngồi xếp bằng bên cạnh cậu ấy, uống một ngụm rượu: 

 

“Cái gì mà các cậu với chúng tôi, chúng ta mãi mãi là một khối, lời của Chiêu Chiêu chỉ là do tức giận thôi, cậu đừng để bụng.”

 

Hơi lạnh tràn ngập. 

 

Tuyết bắt đầu rơi xuống.

 

Ánh sáng mờ mờ xa xa là ánh đèn của nhân gian.

 

Nhưng sân thượng lại bị bao phủ bởi một màn u ám.

 

Chúng tôi đều là những đứa trẻ không có nhà.

 

Tống Phong uống hết lon coca, lon nhôm bị bóp méo trong tay cậu ấy.

 

“Tôi không quên mẹ tôi đã bị ép c.h.ế.t chìm như thế nào, càng không quên lời thề của chúng ta.”

 

“Nhưng sau khi trải qua kiếp trước, chẳng lẽ các cậu không nhận ra, chỉ dựa vào thành tích và người khác là hoàn toàn không đáng tin sao?”

 

“Mọi người lần lượt gặp chuyện, tôi là anh lớn nhất, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn các cậu c.h.ế.t đi, không ai biết nỗi đau trong lòng tôi còn gấp ngàn lần các cậu.”

 

Cậu ấy thở ra một luồng khí trắng, ngẩng đầu nhìn đám mây đen đậm đặc ở phía chân trời, không biết biểu cảm là đau buồn hay thứ gì khác.

 

“Cậu còn nhớ quyển ‘Đỏ và Đen’ mà chúng ta đã đọc không.”

 

“Trước đây tôi luôn nghĩ rằng, việc Julien chọn con đường đó là lãng phí tài năng và cuộc đời của mình.”

 

“Nhưng sau này tôi nhận ra, rõ ràng là bản thân tôi quá hạn hẹp, quá bảo thủ, tôi tự cho rằng chỉ cần nỗ lực đủ thì nhất định sẽ thay đổi được số phận.”

 

“Nhưng đời không dễ dàng như vậy, dù là bám víu vào phụ nữ hay xu nịnh quyền quý, đó đều là cách sinh tồn.”

 

“Cậu ấy không sai. Sai lầm là ở tôi, thật nực cười.”

 

Cậu ấy đứng dậy, dang rộng hai tay, để cho những bông tuyết lạnh lẽo tan chảy trên mặt mình.

 

Gió rét gào thét.

 

Bóng lưng của cậu ấy mang theo sự quyết tuyệt của một kẻ không còn gì để mất.

 

“Tôi không còn đường lui nữa, Thanh Trúc—”

 

26

 

“Việc còn chưa xong, mà cậu đã gây cho tôi một đống phiền phức.”

 

“Đó đâu phải lỗi của tôi, chẳng qua là do thằng em của cậu bị dục vọng làm mờ mắt.”

 

Tôi lấy lòng rót đầy một chén trà, đẩy về phía trước: 

 

“Bạn học Chu không phải đau lòng rồi chứ?”

 

“Chẳng còn mấy ngày nữa, cứ để ở chỗ cậu, tôi đảm bảo sẽ làm việc đẹp cho cậu.”

 

Chu Dự mỉm cười nhẹ nhàng, dáng vẻ như một quý công tử nho nhã.

 

Cậu ấy không nhận trà, mà dùng nắp trà gạt bỏ nước trà sắp tràn ra.

 

Ngón tay chạm vào thành chén nóng, tôi vội rụt tay lại.

 

“Trà quá đầy, ngược lại sẽ không uống được.”

 

“Nước đầy thì tràn, cậu vẫn nên giữ chừng mực, cẩn thận hại mình hại người.”

 

Tôi ngẩn người: 

 

“Cậu nói gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/giao-vien-chu-nhiem-tinh-dam-nhu-cuc/chuong-9.html.]

 

Chu Dự chuyển chủ đề: “Tôi sẽ đưa nó vào viện dưỡng lão tư nhân, tạm thời vợ chồng nhà họ Tôn sẽ không nghi ngờ, đến lúc đó, cậu đừng làm tôi thất vọng.”

 

Dừng lại một chút, cậu ấy nói thêm: 

 

“Thuốc mà cậu muốn, Lý Chiêu Đệ đã đến lấy ở chỗ tôi rồi, nhớ hỏi cô ấy.”

 

 

Bước ra khỏi căn phòng ấm áp, tôi mới nhận ra bên ngoài đã có tuyết rơi.

 

Năm nay tuyết rơi đặc biệt sớm, lại đặc biệt nhiều, như đang chuẩn bị cho một buổi lễ tế lớn.

 

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

 

Tôi không kìm được hắt hơi, kéo chặt áo khoác, bước đi chậm chạp, lặng lẽ rời đi.

 

27

 

Thời gian như bánh xe lăn, gần đến cuối kỳ, trạng thái của Chiêu Đệ lại tốt lên.

 

Cô ấy không còn hay gặp ác mộng, la hét như trước.

 

Ngoài việc đọc sách, thỉnh thoảng cô ấy còn nằm trên bàn viết hoặc vẽ.

 

Tâm trạng bình thường đến mức khiến tôi cảm thấy không bình thường.

 

Sau này tôi chợt nghĩ, nếu tôi không nói trước cho cô ấy về kế hoạch của mình, liệu câu chuyện có đi theo một hướng khác không.

 

 

Ngày 11 tháng 1, Đài truyền hình Cẩm Thành đến trường để phát sóng phỏng vấn trực tiếp.

 

Mọi thứ diễn ra như tôi dự tính, suôn sẻ đến mức khó tin.

 

Từ cổng trường đến tòa nhà giảng dạy rồi đến văn phòng, hiệu trưởng nói chuyện hăng say.

 

Cho đến khi cánh cửa mở ra, trước mắt là cảnh tưởng nam nữ quấn quýt lấy nhau, tiếng thở hổn hển vang lên bên tai.

 

Trong đầu tôi hiện lên bốn chữ: 

 

“Tiến thoái lưỡng nan.”

 

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Tuy nhiên, đằng sau các phóng viên đã không kìm nén được mà chen vào: 

 

“Tiếp theo chúng ta sẽ phỏng vấn cô giáo Ngô Tiên Nhi, chủ nhiệm lớp Cầu Chân…”

 

Trước mặt bao người, người phụ nữ nằm ngửa lên ghế sofa, người đàn ông với tấm lưng đầy vết cào, hoàn toàn không bị tiếng ồn ngoài cửa làm phiền, mà còn gia tăng nhịp độ.

 

Miệng họ đầy những lời tục tĩu.

 

Tất cả mọi người đều sững sờ, quên mất bước tiếp theo phải làm gì.

 

“Đồ đê tiện!” 

 

Phó hiệu trưởng đột nhiên hét lớn, xông tới tách hai người ra mà tát mạnh Ngô Tiên Nhi một cái.

 

“Giữa ban ngày mà quyến rũ học sinh, cô thật là làm hỏng đạo đức!” 

 

Ông ta vẫn còn giữ được chút lý trí không trực tiếp nói rằng Ngô Tiên Nhi phản bội mình.

 

Cả hai người họ dưới thân đều cảm thấy lạnh, lúc này mới tỉnh táo nhận ra từ lúc nào đã lăn lộn với nhau.

 

Tôn Tư Á dường như cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, bất ngờ lao vào đ.ấ.m Ngô Tiên Nhi.

 

“Đồ già đáng khinh này dám bỏ thuốc tôi!”

 

“Phó hiệu trưởng không đủ để cô thỏa mãn sao? Đến mức phải quyến rũ tôi? Đồ đàn bà thối tha mà ai cũng có thể hưởng!”

 

Tốc độ nói quá nhanh, phó hiệu trưởng không kịp ngăn cản, mặt ông ta lập tức tái xanh.

 

Ngô Tiên Nhi một tay ôm mặt, một tay ôm chỗ đau.

 

Nức nở nói: 

 

“Rõ ràng là cậu đã tán tỉnh tôi trước, cũng chính cậu nói rằng thích tôi mà! Tôi đã nghĩ rằng tình yêu của chúng ta có thể vượt qua định kiến xã hội!”

 

“Người phụ nữ này bịa đặt, khi nào tôi tán tỉnh cô, một bà già như thế này?!”

 

“Chính là cậu đặt ly trà sữa xoài lên bàn làm việc của tôi, trên hóa đơn còn ghi tên và lời nhắn của cậu, sau đó cũng là cậu mỗi ngày gửi thư tình cho tôi đó!”

 

“Cậu là kẻ vô tâm, có được tôi rồi thì quay lưng không nhận nữa, hu hu hu, tôi còn giúp cậu tính kế Lý Thanh Trúc…”

 

Thuốc này không chỉ có tác dụng mạnh về mặt sinh lý, mà còn khiến người ta mất đi sự tỉnh táo.

 

Ý chí của Ngô Tiên Nhi yếu đuối, dễ dàng tiết lộ gần hết mọi chuyện.

 

Loading...