Gió Mới Nơi Thành Phố Hoa - 03.
Cập nhật lúc: 2024-10-26 16:47:19
Lượt xem: 107
Bà cúi người, nói rằng do mình không dạy dỗ con trai cẩn thận, thật có lỗi với tôi, nhưng vẫn hy vọng tôi có thể cho Kỳ Văn một cơ hội nữa.
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi.
Tôi nhìn mái tóc bạc của bà, nghe tiếng khóc của con trai trong lòng, trong lòng cảm thấy nghẹn ngào.
Sau đó, bố mẹ tôi cũng đến.
Họ cũng khuyên tôi nhất định phải suy nghĩ thật kỹ.
Họ nói con còn nhỏ—
Dù chỉ vì con thôi, thì lần này, chỉ cần Kỳ Văn cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, hãy để mọi chuyện qua đi.
Tôi biết, đáng ra mình nên như nữ chính trong tiểu thuyết, kiên quyết lắc đầu.
Rồi dứt khoát nói: “Không, con sẽ không vì mọi người và con cái mà nhượng bộ.”
Nhưng hiện thực không phải là tiểu thuyết.
Trong thực tế, bố mẹ tôi tóc bạc trắng, đứng bên giường bệnh, qua một đêm như già thêm mười tuổi.
Họ thở dài, phân tích cho tôi nghe cái lợi và cái hại.
Nhà Kỳ điều kiện không tệ, Kỳ Văn bản chất cũng tốt, bố mẹ chồng lại không chê vào đâu được.
Nếu tôi thực sự muốn ly hôn—
Con sẽ đáng thương, mà sau này, có lẽ tôi cũng sẽ sống rất khổ sở.
Tôi nói tôi không sợ.
Nhưng đôi tay của mẹ, đôi tay từng nứt nẻ vì gió và nắng chỉ để lo cho tôi ăn học, lại chạm lên má tôi.
Giọng mẹ đầy đau lòng: “Ngọc Quân, đừng làm mẹ phải lo lắng cho con nữa, được không?”
Bố cũng gật đầu.
“Đúng vậy, sống cùng nhau, làm gì có chuyện hoàn hảo tuyệt đối. Hơn nữa cô ta đang ở nước ngoài, giờ cũng đã kết hôn rồi. Kỳ Văn cũng đã hứa với con, sau này sẽ không bao giờ chú ý đến cô ta nữa. Giữa con và Kỳ Văn, sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
Ông đưa tay lên, vô thức chạm vào mắt trái của mình.
Bố chỉ còn một con mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gio-moi-noi-thanh-pho-hoa/03.html.]
Khi xưa, tôi còn học cấp ba, từng bị vài tên côn đồ trêu chọc, và cậu con trai bướng bỉnh theo đuổi tôi ngày đó, nhìn thấy cây gậy sắt trong tay đối phương liền quay đầu bỏ chạy.
Chính là bố tôi, ông liều mình che chắn trước mặt tôi, nói rằng đừng sợ, ông sẽ bảo vệ tôi.
Và rồi, ông bị đ.â.m mù một bên mắt.
Vì vậy, cho đến tận hôm nay, chỉ cần nhìn thấy mắt trái của ông, tôi không thể nói ra bất kỳ lời phản đối nào.
Tôi đã thỏa hiệp.
Cuộc sống mà, sống với ai chẳng là sống.
Hai gia đình—
Ngoài tôi ra, mọi người đều hài lòng với kết quả này.
Vậy là chuyện này theo tôi xuất viện, dần dần bị chúng tôi cố ý quên đi.
Rồi sau đó, Kỳ Mục dần lớn lên.
Nhưng giữa tôi và Kỳ Văn, có lẽ đã có một cái gai trong lòng, khiến cả hai ngày càng xa cách.
Anh ấy quả thực đã giữ lời hứa, không bao giờ chú ý đến cô gái kia nữa.
Nhưng cùng lúc, giữa tôi và anh ấy, càng lúc càng khách sáo, càng lúc càng xa lạ.
Giống như chỉ là sống cùng nhau vì nghĩa vụ.
Tôi, giống như phần lớn phụ nữ khác, đảm đương mọi việc nhà, chăm sóc tất cả mọi người trong gia đình, bao gồm cả việc dạy dỗ Kỳ Mục.
Còn anh ấy, chỉ cần thỉnh thoảng rảnh rỗi chơi với con một chút, là có thể dễ dàng nhận được sự yêu thương từ đứa trẻ.
Tôi cố gắng dạy con thành người có quan niệm sống đúng đắn.
Nhưng Kỳ Mục ngày càng không ưa tôi, cảm thấy tôi lắm lời, cảm thấy tôi cáu kỉnh.
Ngược lại, nó lại thấy cha mình là người dịu dàng, thấu hiểu nhất trên đời.
Cuộc sống mà.
Nhắm mắt mở mắt, cũng trôi qua thôi.
Ngày trước, tôi luôn tự an ủi mình như vậy.
Cho đến hôm nay—