Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

GÓC RẼ LÀ NGÀY NẮNG - 1

Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:46:40
Lượt xem: 263

Tôi ra ngoài xem mắt, tình cờ gặp lại bạn trai mối tình đầu mình đã bỏ rơi. Tôi cứ tưởng rằng đây sẽ là một cuộc gặp gỡ hai bên đều chướng mắt nhau…

"Mạch Tình, anh nhớ là chúng ta chưa chia tay, cho đến bây giờ em vẫn là bạn gái của anh."

Không ngờ biểu cảm của anh ấy nhanh chóng thay đổi, mang vẻ mặt đầy tủi thân, giơ ngón tay nhỏ ra, chọc chọc vào vạt áo của tôi.

"Anh luôn giữ mình trong sạch chờ đợi em bao nhiêu năm qua, em không thể đối xử với anh như vậy được…"

Tôi thực sự muốn lau mồ hôi. Đã nhiều năm không gặp, tôi không hề biết anh ấy lại có một mặt như thế này.

 

01

Ánh hoàng hôn đỏ rực, chiếu lên mặt tôi ấm áp.

Tôi cầm tách cà phê sứ trắng, dùng thìa khuấy nhẹ nhàng, bên tai là những lời khoe khoang ồn ào từ người đàn ông kiêu căng đối diện.

Cuộc hẹn hò hôm nay là một buổi xem mắt rất nhàm chán, ban đầu tôi không muốn đến.

Nhưng tôi không thể chịu nổi sự giới thiệu nhiệt tình, cùng lời đe dọa nếu không đến sẽ bị trừ lương của bà chủ mình.

-

Thật lòng mà nói, lúc mới gặp trông anh ta cũng khá ổn. Nhưng trong cuộc trò chuyện chi tiết khi ngồi xuống, người đàn ông bề ngoài hào nhoáng này chưa nói được mấy câu đã bộc lộ bản chất thật của mình.

Anh ta nói muốn tìm một bạn gái có thể kết hôn ngay lập tức. Gia đình anh ta cũng có thể chấp nhận một người phụ nữ có con như tôi, nhưng hy vọng sau khi kết hôn tôi có thể nghỉ việc chăm sóc gia đình.

Bởi vì anh ta nói mình kiếm tiền rất giỏi, nên không cần tôi phải vất vả. Anh ta còn nói thích cuộc sống đơn giản, không thích quá phức tạp, mong rằng trong tương lai tôi có thể phối hợp với nhịp sống của anh ta.

Sau khi nói những điều này, vẻ mặt vốn rất thân thiện của anh ta lại biến đổi khi thấy tôi gọi một cốc cà phê hơn ba mươi đồng và vài chiếc bánh ngọt giá vài chục đồng, mặt anh ta trở nên tái nhợt, với giọng điệu ngạc nhiên hỏi tôi.

"Cô Mạch, cô có đói không? Hay tôi đưa cô đi ăn? Nhìn này, đồ ăn ở đây không chỉ đắt mà còn không no, không thực tế chút nào."

Khi thấy tôi không có ý định đi, anh ta mới nhớ rằng hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt. Sắc mặt anh ta chuyển từ trắng sang đỏ, lúng túng không biết phải làm sao.

-

Tiếp theo, anh ta lại bắt đầu kể về những thành tựu rực rỡ của mình, từ việc đạt giải nhất toàn trường từ lớp 1 tiểu học cho đến công việc xuất sắc hiện tại với mức lương hằng năm lên tới vài trăm ngàn.

Miệng anh ta mở ra đóng vào không ngừng, khiến tôi buồn ngủ.

Cuối cùng, không biết anh ta đã chuyển chủ đề như thế nào, đột nhiên nói về việc sinh con sau khi kết hôn. Anh ta nói rằng sau khi kết hôn tôi nhất định phải sinh cho anh ta một cậu con trai, nói rằng anh ta không ngại cô con gái hiện tại của tôi, nhưng nhất định phải có một cậu con trai để đáp ứng yêu cầu của cha mẹ anh ta.

Nghe anh ta nói càng lúc càng vô lý, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, nên nói rằng mình còn việc phải đi trước.

Không cho anh ta cơ hội mở miệng, tôi rút một tờ tiền trăm từ ví ra, ném lên bàn, kéo ghế đứng dậy và quay lưng rời đi.

-

Khi tôi quay lưng bước ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên, tôi bỗng khựng lại tại chỗ.

Bên cửa sổ góc cà phê gần cửa ra vào, có một bóng dáng ngồi cứng đờ.

Nguyên nhân cứng đờ là vì khi tôi ngẩng đầu lên, người đó cũng nhìn thấy tôi.

Tôi đối diện với ánh mắt trong trẻo sáng ngời, như thể thời gian đã trôi qua hàng nghìn năm.

Chỗ ngồi bên kia ngay gần cửa, anh ấy cũng nhìn thấy tôi, bây giờ không phải tôi nói trốn là có thể trốn được.

[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]

Tôi thầm ổn định nhịp tim đang đập loạn, run rẩy bước chân tiến về phía người đàn ông đang nhìn mình.

Khi sắp lại gần, tôi chưa kịp mở miệng, bên cạnh đã vang lên một giọng nữ sắc bén.

"Mạch Tình?"

Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu nhìn sang. Lúc này tôi mới phát hiện người ngồi cùng với Quý Tu Văn lại là bạn đại học cũ của tôi, Triệu An Na.

Lúc này, cô ta đang nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi, trợn tròn mắt.

"Thật sự là cô sao?"

Tôi nở một nụ cười mình cảm thấy tự nhiên nhất, nhìn cô ta: "Chào, cô khỏe không?"

Rồi tôi lại quay lại nhìn Quý Tu Văn, cũng mỉm cười, giả vờ thoải mái chào hỏi anh ấy.

"Chào Quý Tu Văn, lâu rồi không gặp!"

Triệu An Na thấy tôi và Quý Tu Văn chào hỏi, càng ngạc nhiên hơn. Cô ta chỉ tay vào Quý Tu Văn và tôi, giọng nói càng to hơn vài lần.

"Hai người quen nhau sao?"

Tôi cười gật đầu: “Đúng vậy.”

 

02

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/goc-re-la-ngay-nang/1.html.]

Khi Triệu An Na thấy ánh mắt của Quý Tu Văn nhìn tôi, ánh mắt thẳng thắn đó khiến cô ta cảm thấy rất lo lắng. 

Đây là người đàn ông mà Triệu An Na đã để mắt từ lâu, ngoại hình xuất sắc và gia đình lại rất giàu có. Hôm nay, khó khăn lắm cô ta mới nhờ được cô bè để hẹn gặp mặt, sao cô ta có thể để tôi phá hoại được. 

Đối với Triệu An Na, chỉ cần ánh mắt của cô ta chuyển động, tôi đã biết cô ta đang nghĩ gì, và đúng như tôi dự đoán. 

Chốc lát sau, Triệu An Na đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn tôi với vẻ thương hại. 

"Đúng vậy, lâu rồi không gặp, chắc chúng ta đã không gặp nhau từ cái ngày cô xin nghỉ học nhỉ. À, tôi nghe nói cô sau đó mang thai hả? Có phải thật không vậy? Bây giờ cô sống tốt chứ? Cô không biết đâu, các bạn học đều rất nhớ cô. Thời gian cô đi, chúng tôi thường nhắc tới cô đấy." 

Không che giấu gì cả, chỉ một câu của Triệu An Na đã phơi bày tất cả những chuyện không vui của tôi trước mặt Quý Tu Văn. 

Tôi cười lạnh nhìn Triệu An Na với bộ mặt có vẻ vô tội nhưng lại đầy quan tâm, không khỏi cảm thán. 

"Vậy thì thật phải cảm ơn các cô, cảm ơn sự quan tâm của các cô. Nhưng mà, hiện tại tôi sống rất tốt, sau này cũng không nhọc lòng cô phải lo lắng đâu." 

Đối với Quý Tu Văn, tôi chưa bao giờ giấu giếm anh ấy điều gì. Vì vậy anh ấy đều biết những chuyện khi ở trường, tôi không hòa hợp với các bạn cùng phòng và các bạn học. 

Còn về lý do tôi nghỉ học sau đó, hẳn là anh ấy cũng biết được phần nào. 

Chỉ có điều, Triệu An Na ngu ngốc này, cứ lảm nhảm mãi. 

Quý Tu Văn ngồi bên cạnh từ đầu đến cuối không nói một câu nào, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt, tôi cũng không chắc bây giờ anh ấy đang nghĩ gì. 

Vẻ lạnh nhạt của Quý Tu Văn khiến tôi cảm thấy bất an. 

"Cà phê ở đây rất ngon, bánh muffin cũng khá ngon, các cô cứ tiếp tục nhé, tôi có việc phải đi trước đây, tạm biệt!" 

Bị kẹt lại ở đây nửa phút, tôi không thể rời đi kịp thời, người đàn ông vừa nãy xem mắt với tôi lúc này đã thanh toán xong và đuổi theo. Anh ta thấy tôi đang nói chuyện với Triệu An Na thì tự cho mình là đúng, tiến lên giới thiệu bản thân. 

"Xin chào, tôi là Lương Phàm, bạn trai của Mạch Tình." 

Nghe anh ta giới thiệu như vậy, tôi nhíu mày, gặp một lần đã gọi là bạn trai rồi? Rốt cuộc đây là kiểu đàn ông gì vậy. 

Nhưng cũng khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, nếu Lương Phàm đã tự đến thì tôi cũng không ngại lợi dụng một chút. Tôi chủ động tiến lên, khoác tay lên cánh tay của anh ta, làm bộ như đang nũng nịu. 

"Đã chào hỏi rồi, vậy chúng ta đi thôi, em đói rồi." 

Khi Triệu An Na còn muốn nói gì đó, tôi đã kéo Lương Phàm nhanh chóng rời khỏi quán cà phê. 

Ra khỏi quán cà phê, tôi tùy tiện chọn một hướng, đi thẳng rất xa. Cho đến khi cảm thấy không còn bị Quý Tu Văn nhìn thấy nữa, tôi lập tức buông tay, lùi lại vài bước, tạo khoảng cách hợp lý với Lương Phàm, cúi người chào anh ta. 

"Cảm ơn anh đã giúp đỡ, tôi còn việc, tôi đi trước đây, tạm biệt." 

Khi tôi đi được vài bước, Lương Phàm đứng sau như mới bừng tỉnh, gọi với theo. 

"Này, cô Mạch, cái này, vừa rồi chúng ta..." 

Tôi quay đầu mỉm cười nhìn anh ta: “Rất xin lỗi anh Lý, vừa rồi tôi đã lợi dụng anh. Nhưng tôi nghĩ có lẽ chúng ta không hợp nhau, xin lỗi nhé." 

Nói xong lời từ chối cuối cùng, tôi không còn gánh nặng. Tôi quay lại đi về phía bến xe, nhưng chỉ mới đi được hai bước…

Đột nhiên, cánh tay tôi bị người kéo lại. Ban đầu tôi tưởng là Lương Phàm lại đuổi theo, vừa định giật mạnh ra thì chân dưới bị vấp, cơ thể lập tức ngã vào một vòng tay.  

Khoảnh khắc đó, mùi hương quen thuộc nhanh chóng lan tỏa ở đầu mũi. Những dây thần kinh của tôi vốn muốn gào thét như thể gặp phải ẻ thù không đội trời chung, hoàn toàn offline lập tức.

Dù đã trôi qua bao nhiêu năm, dù đã nhiều năm không nghĩ tới hay nhớ đến thì cái ôm quen thuộc này vẫn không hề có một chút cảm giác lạ lẫm nào. Thậm chí nó còn làm tôi sinh ra suy nghĩ muốn dựa dẫm vào nữa.

Sau vài giây ngắn ngủi, tôi giãy giụa muốn rời khỏi anh ấy.

Khi tôi phản kháng, cánh tay của Quý Tu Văn vòng quanh tôi càng siết chặt thêm.

"Mạch Tình, em còn định đi đâu nữa? Hay là em lại muốn chạy trốn hả?"

"…"

Trước đây, chính tôi là người rời bỏ Quý Tu Văn, tôi là người đã phản bội anh ấy trước.

Tôi đã từng tưởng tượng đến nhiều khung cảnh gặp lại Quý Tu Văn, ngay cả trong giấc mơ, tôi cũng cảm thấy chắc chắn anh ấy sẽ ghét mình. Khi gặp lại, với tính cách của Quý Tu Văn, chắc chắn anh ấy sẽ chẳng thèm để ý đến tôi, giống như hai người xa lạ.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, lại rơi vào tình huống như bây giờ.

Anh ấy vùi đầu vào cổ tôi, giọng nói lặng lẽ thì thào.

-

Sau một lúc, vòng tay đang siết chặt quanh cánh tay tôi mới được nới lỏng. Quý Tu Văn lùi lại nửa bước tạo khoảng cách. Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy nỗi buồn.

"Đã bốn năm rồi, em quả thật là lòng dạ tàn nhẫn đấy Mạch Tình."

Loading...