Gửi Tặng Em Một Tình Yêu - 02.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:01:50
Lượt xem: 150
Nghe thấy tiếng cửa đóng, tôi chạy ra cửa và ôm chầm lấy người đàn ông vừa bước vào.
Người trong lòng tôi khựng lại một chút, tôi áp sát vào lồng n.g.ự.c nóng hổi của anh ấy, ấm ức nhìn anh ấy.
"Em xin lỗi mà, lần sau em sẽ không đi bar trễ như vậy nữa."
Mỗi khi tôi gây rắc rối hoặc muốn anh ấy giúp đỡ việc gì, tôi đều làm nũng như thế.
Chỉ cần tôi nhận sai một cách chân thành, Thẩm Thời Tựu sẽ không giữ gương mặt lạnh lùng mãi.
Không nghe thấy anh ấy trả lời, tôi nảy ra ý đồ xấu, dùng đầu ngón tay gợn nhẹ trên yết hầu của anh ấy hai lần.
Người đàn ông cứng đờ, gỡ tôi ra khỏi người anh ấy.
Anh ấy thậm chí lùi lại hai bước, như thể tôi là một con quái vật khủng khiếp.
"Tống Chức Ý, em có thể chín chắn một chút không?"
Tôi mạnh dạn đáp lại: "Em chạm vào vị hôn phu của em mà."
Thẩm Thời Tựu nhìn tôi, đột nhiên nghiêm túc.
"Tống Chức Ý, người khác không rõ nhưng em lại không rõ sao?
"Chúng ta chỉ là đôi bên cùng có lợi thôi."
Nụ cười vừa nở trên môi tôi bỗng chốc đông cứng lại, chỉ cảm thấy việc mình vừa làm nũng với anh ấy thật giống như một trò hề.
Ban đầu Thẩm Thời Tựu ở bên tôi chỉ là một cuộc hợp tác.
Anh ấy làm chỗ dựa cho tôi, tôi làm bia đỡ đạn cho anh ấy.
Có lẽ là ba năm ở bên nhau, đã khiến tôi có một chút ảo tưởng.
Im lặng một lúc lâu, tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, đột nhiên hỏi.
"Thẩm Thời Tựu, đến giờ anh vẫn nghĩ như vậy sao?"
Thẩm Thời Tựu thoáng chững lại, ngẩn người tại chỗ.
Khi câu hỏi được thốt ra, trong lòng tôi bỗng có một câu trả lời.
Sau khi tốt nghiệp, tôi ra nước ngoài học lên cao, nghe tin bố gặp được tình yêu đích thực, tôi lập tức quay về nước.
Bạn thân nói sẽ giới thiệu cho tôi một người bạn trai có thực lực, dưới sự mai mối của cô ấy, tôi đã gặp Thẩm Thời Tựu vài lần.
Sau đó, tôi mới biết rằng Thẩm Thời Tựu đồng ý gặp tôi chỉ vì bị gia đình thúc ép.
Khi biết được sự thật này, tôi đã buồn bã suốt mấy ngày.
Tôi bày hết các chứng chỉ ra khắp căn phòng, đứng trước gương nhìn mình từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, mặt dày rút ra một kết luận: Anh ấy đúng là không có mắt nhìn.
Khi tôi thức dậy, bên cạnh đã trống không.
Tôi mang dép lê xuống lầu, thì thấy bóng dáng cao lớn đang ngồi bên bàn ăn.
"Lại đây ăn sáng."
Tôi có chút ngạc nhiên.
Tôi thích ngủ nướng, còn Thẩm Thời Tựu là người cuồng công việc, hai chúng tôi rất hiếm khi gặp nhau trên bàn ăn.
Tôi không biểu lộ cảm xúc gì, ngồi ở vị trí xa anh ấy nhất.
Trên mặt tôi dường như viết rõ bốn chữ "Tôi không vui".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gui-tang-em-mot-tinh-yeu/02.html.]
Thế nhưng, Thẩm Thời Tựu thậm chí chẳng thèm liếc nhìn tôi một cái.
Chúng tôi ăn ý không nhắc đến chuyện tối qua, nhưng bầu không khí trên bàn ăn ngày càng nặng nề.
"Sau khi xong việc, chúng ta đi đăng ký kết hôn."
Thẩm Thời Tựu chưa bao giờ hứa suông, anh ấy nói là làm.
Chiếc sandwich trong tay tôi rơi xuống đĩa, tôi không khỏi mở to mắt, không tin vào mắt mình khi nhìn người đàn ông trước mặt.
"Thật sao?"
Thẩm Thời Tựu gật đầu, trong mắt hiếm khi có sự dịu dàng.
Một niềm vui lớn lao trào dâng trong lòng, tôi ném chuyện tối qua ra sau đầu.
Ba năm rồi!
Cuối cùng tôi cũng hái được bông hoa cao lãnh này!!
Đã đăng ký kết hôn rồi, còn sợ anh ấy không động lòng với tôi sao?
Tôi đặt đũa xuống, lập tức xích lại gần Thẩm Thời Tựu.
"Ăn uống đàng hoàng, đừng có nghịch nữa."
Nhìn đôi môi hấp dẫn của anh ấy mấp máy, tôi hôn chụt lên đó.
"Vâng, chồng yêu!"
Một chút ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Thẩm Thời Tựu hiếm khi đỏ cả vành tai.
Tôi lập tức báo tin vui này cho Miên Miên.
"Như vậy có tính là ước muốn thành hiện thực không?"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây: "Cậu chắc chắn chứ? Đây là chuyện quan trọng liên quan đến hạnh phúc tương lai của cậu đấy."
Tôi gần như ngay lập tức gật đầu: "Tất nhiên là chắc chắn rồi."
Thẩm Thời Tựu như một cục băng, ở bên nhau ba năm, dù có cãi nhau cũng chẳng bao giờ nóng lạnh gì.
Lần nào cũng là tôi đứng trước mặt anh ấy, anh ngồi trên ghế sofa, điềm tĩnh nghe tôi nói, sau đó dùng giọng điệu đàm phán thương mại để phân tích vấn đề.
Cuối cùng đưa cho tôi một khoản "phí an ủi".
Có lần tôi tức quá, nhận được tiền chuyển khoản xong không thèm nhìn, liền hét vào mặt Thẩm Thời Tựu.
"Anh nghĩ dùng tiền là có thể khiến em thay đổi thái độ với anh sao!
"Em là loại người như thế à!"
Thẩm Thời Tựu mỉm cười: "Sáu số 0."
Tôi: "......"
Được thôi, tôi đúng là loại người như vậy.
Mặc dù tôi không thiếu tiền, nhưng ai mà không thích có thật nhiều tiền chứ!
Khi nhìn thấy gương mặt anh ấy một lần nữa, tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, trong đầu toàn là hình ảnh lần đầu gặp anh ấy, khi anh ấy lạnh lùng, tỏa sáng trong buổi diễn thuyết ở đại học.
Đòi hỏi nhiều làm gì!
Có nhan sắc, có tiền, nếu không có bạn thân, làm sao đến lượt tôi hưởng được sự giàu sang tột bậc này!