Gửi Tặng Em Một Tình Yêu - 11.
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:10:31
Lượt xem: 121
Tôi chỉ nghĩ rằng bàn bên chơi quá vui, nên không để ý lắm.
Cuối cùng, bạn thân đã đưa tôi về nhà, lúc rời quán bar, cậu nhóc còn nháy mắt với tôi, nở nụ cười rạng rỡ.
Về đến nhà, tôi mơ màng tắm rửa, vừa ra khỏi phòng tắm thì chuông cửa vang lên.
Tôi đi dép lê ra mở cửa.
Chẳng lẽ là cậu nhóc vừa rồi?
Tôi nghi hoặc mở cửa.
Thẩm Thời Tựu với đầy mùi rượu đứng ở cửa, tôi còn chưa kịp đóng cửa, anh ấy đã ôm chặt lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng.
Anh ấy đưa tôi lùi dần, cho đến khi cả lưng tôi tựa vào ghế sofa.
Tôi xấu hổ vô cùng, đưa tay đẩy anh ấy ra.
"Thẩm Thời Tựu, anh làm gì vậy!"
Không ngờ người đàn ông đang ôm chặt lấy tôi lại nghẹn ngào, tôi cảm nhận được n.g.ự.c mình ướt đẫm.
"Chức Chức, em đừng bỏ anh.
"Mấy cậu nhóc đó không giỏi bằng anh đâu, Chức Chức đừng tìm họ, được không."
Nghe những lời anh ấy nói, tôi lập tức hiểu ra.
Thì ra người đập vỡ chai rượu ở bàn bên cạnh là anh ấy.
Khi tài xế đến, Thẩm Thời Tựu vẫn còn nằm lì trên ghế sofa nhà tôi, không chịu rời đi.
Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông cao hơn 1m8 ấy bị tài xế kéo ra khỏi nhà, rồi không chút do dự đóng sầm cửa lại.
Nằm trên giường, trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh Thẩm Thời Tựu vừa rồi với dáng vẻ như đang làm nũng.
Thật phiền phức!
Tôi cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, tôi không ngủ nướng như dự định, mà bị đánh thức bởi tiếng chuông gấp gáp.
"Cô Kiều, Thẩm Tổng bị sốt, phải nhập viện rồi, cô mau đến xem sao."
Nghe tin này, tim tôi giật thót, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, giọng tôi trầm xuống.
"Gửi địa chỉ cho tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/gui-tang-em-mot-tinh-yeu/11.html.]
Tại bệnh viện, tôi ngồi bên giường bệnh, nhìn người đàn ông mặt mày tái nhợt yếu ớt đang truyền nước, lòng chợt dâng lên một nỗi xót xa.
Trợ lý nói, sau khi bị tôi đuổi ra ngoài tối qua, Thẩm Thời Tựu đã đứng gác suốt đêm trước cửa nhà.
Sáng nay khi anh ấy đến, phát hiện Thẩm Thời Tựu đã ngất xỉu vì sốt cao.
Anh ta đưa anh ấy vào bệnh viện, không dám để bà Thẩm biết chuyện này, nên chỉ có thể gọi cho tôi.
Người đàn ông trên giường ngủ không yên giấc, tôi lờ mờ thấy môi anh ấy mấp máy.
Tôi cúi đầu, ghé tai sát vào môi anh ấy, muốn nghe rõ anh ấy đang nói gì.
"Chức Chức... Chức Chức, đừng đi."
Tôi ngồi thẳng dậy, thần sắc có chút bối rối.
Trong ký ức của tôi, Thẩm Thời Tựu không phải là người như vậy.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ gọi tên tôi khi bị bệnh.
Tôi không nghĩ rằng mình quan trọng đến mức này trong lòng anh ấy.
Không biết đã bao lâu, Thẩm Thời Tựu dần tỉnh lại, anh nhìn tôi, yếu ớt gọi: "Chức Chức."
Nhìn anh ấy trong tình trạng này, tôi không khỏi tức giận nói:
"Đừng gọi tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ngốc đến vậy, cái sự tinh anh thường ngày không biết đã biến đi đâu rồi!"
Thẩm Thời Tựu khẽ nhếch môi:
"Anh chỉ sợ em để cho cái tên tiểu hồ ly tinh đó vào nhà."
Tôi: "..."
Bầu không khí lặng đi một lúc, tôi nghe thấy anh ấy nói tiếp:
"Chức Chức, anh xin lỗi.
"Trước đây đúng là anh đã sai, anh tự cho rằng em sẽ không rời xa anh, nhưng sau khi em thật sự ra đi, anh mới nhận ra, anh hoàn toàn không thể sống thiếu em."
Tôi hít một hơi sâu, không biết nên trả lời thế nào.
Bạch nguyệt quang cũng chỉ là bạch nguyệt quang, tôi giờ chỉ muốn anh ấy ở lại quá khứ, không còn chút liên quan nào nữa.
Tôi vừa định nói gì đó, thì ngoài phòng bệnh vang lên một giọng nữ.
"May mà đã đưa cậu đến chỗ tôi, nếu không cậu định giấu tôi đến bao giờ?"