Hạ Tư Quân - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-04-02 09:17:34
Lượt xem: 3,390
Đổng gia lấy lại hôn thư, lễ hỏi cũng không muốn đi, người tới nói thẳng, bọn họ không dám cướp người với Tiết Hoài.
Người Hạ gia hận không thể giế.t ta, nhưng lại không dám động vào ta.
Ta vẫn không hiểu Tiết Hoài, nhưng ta cũng lười hiểu.
Ta thu dọn đồ đạc và rời đi.
Một năm ngắn, trong bao cũng trống rỗng.
Ta mua xe ngựa về thôn mình.
Lúc ta rời đi sương nơi đây mù mịt, sơn thủy làm bạn, tâm tình cũng mở rộng.
Đọc theo đường đi tới đây ta nghe nói không ít chuyện hoang đường ở kinh thành.
Lúc đi đến trấn đầu tiên, ta nghe nói vì giế.t nhiều mạng người nên Hạ gia bị trừng phạt.
Việc này đối với quý tộc mà nói không ngạc nhiên, hơn nữa còn đều là hạ nhân, nhưng hôm nay họ lại tra được rất nhiều chuyện xảy ra gần đây nhưng đúng, không phải là ký văn tự hoặc là gia nô, do vậy Hạ Thiên Thành bị cắt chức.
Tiề.n bạc của ta có hạn, thẩm thẩm nhờ ta mang cây củ đến viện, bên trong đều là hài tử, nữ nhân và người già không nhà để về.
Rất nhiều người trên cơ thể đều bị tật nguyền hoặc không có gì cả.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nhưng các nàng vẫn cười nói như thường: “Không cần đi xem đại phu, tốn tiề.n lắm, vẫn có thể sống được, dù sao so với quan lại trong kinh thành đánh chế.t hạ nhân còn tốt hơn.”
Đúng như vậy, nhiều mạng người đã chế.t, nhưng Hạ Thiên Thành chỉ bị cắt chức.
Thật may mắn, một năm này ta hạ dược ông ta khắp nơi, không lâu sau ông ta sẽ bị tê liệt.
Ta muốn khám bện.h cho các nàng, nhưng lại không dám.
Những người ở dưới đáy luôn rất nhạy cảm, thẩm thẩm dẫn ta trở về nói: “Không sao, chúng ta tin tưởng ngươi.”
Một năm chưa từng trị bện.h cứu người, tay ta thi châm run run không ngừng, nhưng dưới sự cổ vũ của các nàng, cuối cùng cũng vững vàng đâ.m xuống.
…
Ta đã ở lại trấn đầu tiên độ vài tháng.
Lúc đi đến trấn thứ hai, nghe nói Hạ Gia Dư giả mạo ân nhân cứu mạng của Tiết đại tướng quân, bị hoàng hậu phạt chép ngàn lần văn đức.
Tường đổ mọi người đẩy, Hạ Thiên Thành lại bị tra ra tham ô quân lương, cắt bớt quân lương, Hạ gia bị tịch thu gia sản.
Hạ gia phú quý nhiều năm như vậy, sau một đêm đã trầm lắng, trong đó nếu nói không có liên quan Tiết Hoài thì không thể nào.
Ta không tìm được cây củ trong viện, nhưng ở ngoại ô mở một quán thuố.c chữa bện.h không ràng buộc, kê đơn thuố.c cho mọi người.
Lúc đi đến trấn thứ ba, nghe nói con trai nhà họ Vương chế.t ở Di Hồng viện, miệng đầy bọt mép, quần áo không chỉnh tề, nàh họ Vương trở thành trò cười.
Ở đây, ta gặp một quý nhân.
Lúc ta ở quầy bán hàng một lão nhân khen ngợi phương thuố.c của ta, nói nguyện ý dùng phương pháp châm cứu đổi lấy thảo dược của ta, sau đó không chỉ dạy ta châm cứu.
Đến trấn thứ tư, ta nghe nói...
Cuối cùng cũng trở về nơi ta sinh ra.
Ta đẩy cửa tre ra, đã thấy có người đứng ở trong viện.
Ta một lần nữa đóng cửa lại, xoay người bước đi.
Cùng lắm thì đổi chỗ khác ở.
Tiết Hoài từ phía sau lao về phía ta, cười khổ nói: “Không chào đón ta như vậy sao? Bởi vì ta không cho ngươi làm Đổng gia thiếu phu nhân?”
Tất nhiên là không.
Ta không muốn gặp Tiết Hoài, là vì ta đã từng thích hắn, nhưng cũng vì hắn mà đau lòng, cho nên không muốn gặp lại hắn.
Hắn thở dài một hơi: “Nương tử, chúng ta ở cùng nhau ba năm, nàng nhẫn tâm không cần ta nữa sao?”
Ta lắc đầu: “Duyên phận không phải nhìn vào thời gian dài ngắn ở bên nhau, hơn nữa ba năm của ngươi và ta trước kia, một năm của ngươi và Hạ Gia Dư lúc sau…”
“Ngươi để ý chuyện này!” Tiết Hoài giống như bị chọc cười.
Ta vẫn chưa nói xong, đã bị hắn ôm chặt, bế đi vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ha-tu-quan/chuong-11.html.]
“Hạ Tư Quân, ngươi vẫn như trước đây có thể làm ta giận dữ.”
“Ta thật sự chưa từng xảy ra chuyện gì với Hạ Gia Dư.”
“Không tới một vài ngày sau khi ngươi đi ta liền có thể nhìn thấy, ngay từ đầu ta liền biết nàng ta không phải ngươi, nên ta lại giả mù hồi lâu.”
“Nàng ta có giả bộ ngoan cũng không phải là nàng, hơn nữa nàng cũng không ngoan, trong bụng một đống gian xảo, lại chỉ coi ta là đầy tớ sai bảo việc lao động tay chân... Đừng khóc, đừng khóc, ta nói sai rồi.”
Lồng n.g.ự.c hắn phập phồng kịch liệt, vẻ mặt giận dữ, thả ta xuống, khi nhìn thấy nước mắt ta thoáng cái thay đổi sắc mặt.
Hắn cố gắng hạ thấp âm thanh, dịu dàng nói: “Nàng khóc cái gì, ta còn chưa khi dễ đâu…”
Hóa ra, hóa ra phương thuố.c của ta có hiệu quả.
Ta vui đến phát khóc.
Khóc vì trình y thuật của ta.
“Lúc ấy triều đình triệu tập, ta không thể không đến biên cương, giữ lại Hạ Gia Dư là do Hạ Thiên Thành nắm giữ lương thảo, chiến sự quan trọng hơn, trước tiên phải làm tê liệt.”
“Tình thế phức tạp, bản thân ta khó giữ được, giữ nàng ở bên cạnh sẽ chỉ hại nàng, Hạ Thiên Thành không phải người tốt, chưa tới lúc thích hợp, nàng ở lại Hạ gia ít nhất có thể giữ mạng.”
“Ta và Hạ Gia Dư chưa từng có chuyện gì.”
Ta đột nhiên nhớ lại chuyện Hạ Gia Dư từng khoe khoang Tiết Hoài đối xử tốt với nàng ta như thế nào, tặng rất nhiều thứ, rất giống quân tử, tuân thủ rất nghiêm ngặt.
Thấy ta tin, bàn tay hắn ôm eo ta, lại không an phận vuốt ve.
Hắn ôm ta vào lòng, khàn khàn nói: “Nàng có muốn xem hình xăm của ta không?”
Ta lắc đầu: “Không muốn.”
Ta rất sợ.
Hắn quen giày vò người khác.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng xác định?”
“Hạ Tư Quân, thì ra trong lòng nàng không có ta.”
Hả?
“Lúc Hạ Gia Dư đút đồ ăn cho ta, nàng thờ ơ, căn bản không ghen.”
“Nàng còn nói nàng đối xử không tốt với ta là bởi vì không biết ta là tướng quân.”
“Nàng còn cùng Đổng cái gì đó đính hôn.”
“...”
Hắn thao thao bất tuyệt, ta nghe đến mức đầu óc choáng váng, cố gắng suy tư hồi lâu mới nhớ ra hắn nói cái gì.
“Lúc chiến sự vừa kết thúc ta lập tức lặn lội đường xa trở về tìm nàng, nàng thì sao, làm bộ như không biết ta…”
Ồn ào quá.
Ta hôn hắn, hắn đột nhiên dừng lại.
Sau đó, cả hai lăn qua lộn lại, không thể nói tỉ mỉ.
Hắn đè ép ta nói:
“Hạ Tư Quân, biên giới ổn định rồi, ta đã từ quan, về sau mặc kệ nàng đi đâu, nàng muốn làm cái gì, không được bỏ lại ta, không có tiề.n cũng có thể bá.n ta, ta sẽ tự mình chạy trốn.”
Ta gật đầu nói: “Ta muốn hành y.”
“Được, ta mãi mãi ở bên cổ vũ nàng.”
-Hết-