Hạ Tư Quân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-04-02 09:01:17
Lượt xem: 2,444
Lúc nhặt được Tiết Hoài là khi ta đi hái thuốc.
Cả người hắn toàn là má.u, hơi thở mỏng manh.
Ta nhìn thấy áo giáp trên người hắn, nhận ra hắn là quân sĩ bảo vệ quốc gia, liền không chút do dự đưa hắn về nhà.
Ta không ngủ không nghỉ trông hắn suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn cũng tỉnh.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Vừa tỉnh lại đã nghĩ tới nhiệm vụ chính là muốn trở về trên chiến trường.
Nhưng ông trời không có lương tâm, mắt của hắn hỏng rồi.
Hắn đậ.p phá đồ đạc trong nhà ta trong cơn giận dữ và kêu gào trong cơn đau.
Ta nhìn căn phòng bừa bộn, nói: “Ta có thể chữa mắt cho ngươi, nhưng ta có một điều kiện.”
Hắn vội vàng hỏi: “Điều kiện gì?”
Bốn chữ “Trăm lượng hoàng kim” cứ lên xuống trong cổ ta, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, mặt ta nóng lên, mai xui quỷ khiến nói: “Ta muốn ngươi.”
“Ân nhân cứu mạng, lấy thân báo đáp, không quá đáng chứ?”
Hắn lập tức ngạc nhiên, vẻ mặt xuất hiện nét kinh ngạc cùng chán ghét, nhưng lại không thể cúi đầu, cuối cùng hắn nói: “Được.”
“Nếu ngươi có thể chữa lành mắt cho ta, ta hứa sẽ cho ngươi vị trí phu nhân.”
Đảo mắt đã trôi qua ba năm.
Lúc hắn động tìn.h, thường sẽ ác liệt nói: “Không phải ngươi muốn ta lấy thân báo đáp sao? Tại sao bây giờ lại muốn từ bỏ?”
Ta rời khỏi hồi ức kia, tiệc cũng qua ba tuần trà.
Thừa dịp không ai chú ý, liền muốn lẻn đi.
Nhưng chưa đi được mấy bước, đã bị mấy quý nữ giữ lại.
“Nghe nói ngươi muốn mượn danh tướng phủ để được gả cho một phu quân tốt?”
“Nếu là ta, thân nhân có tâm bất chính như thế chắc chắn sẽ không giúp đỡ.”
Bọn họ nói ngươi một câu, ta một câu cùng chế nhạo ta.
Khi bọn họ nhìn về phía Hạ Gia Dư thì trong mắt hàm chứa ghen tị, nhưng nghĩ đến chuyện không động được vào nàng ta liền đi tới lấy ta làm niềm vui.
Còn ta im lặng nhận lấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ha-tu-quan/chuong-2.html.]
Ta đã lên kế hoạch rời khỏi nơi này, nếu bây giờ đắc tội với những quý nữ này, sợ là sẽ có phiền toái, tướng phủ cũng sẽ không ra mặt vì ta.
Nhưng không ngờ nữ tử mặc y phục hồng đột nhiên nói: “Biểu cữu ta thích những nữ tử nghèo, không bằng ta giới thiệu ngươi làm tiểu thiếp thứ ba mươi sáu đi, mặc dù hắn ta lớn hơn ngươi hai ba tuổi, nhưng có kinh nghiệm sẽ thương người, coi như ngươi bay lên đầu cành…”
Ta tin rằng, nếu biểu cữu nàng ta thật sự thích người phủ tướng, vậy đám người trên danh nghĩa cô cô, cô phụ của ta chắc chắn sẽ đồng ý.
Vẻ mặt ta khó coi vô cùng, nhưng lại cố kiềm chế.
“Thật là quê mùa, không có giáo dục, không đợi người nói hết lời.”
“Sao, còn thẹn thùng?”
Mặc dù tính tình ta tốt, nhưng cũng không phải mặc người khác chà đạp mình, ta lập tức nói: “Tại sao ngươi không giới thiệu những bằng hữu này của ngươi cho vị biểu cữu kia?’
“Làm càn!”
Nữ tử y phục hồng kia giận dữ nói: “Ngươi biết ta là ai không?”
“Ta chỉ biết biểu cữu ngươi có ba mươi lăm tiểu thiếp thôi, ta chúc phu quân tương lai của ngươi thanh xuất vu lam.”
Ta vừa nói xong, nàng ta liền vung tay lên vung về phía mặt của ta.
“A!”
Một mũi tên gỗ cắm xuống ngay mặt đất trước chân của nàng ta, làm nàng ta sợ đến mức lảo đảo, chật vật ngã ra.
“Xin lỗi, ta trượt tay.”
Tiết Hoài đi tới: “Ngày khác ta sẽ tới cửa nhận lỗi.”
Chẳng biết từ lúc nào đám người cách đó không xa đã bắt đầu chơi ném mũi tên vào bình rượ.u.
Bọn họ nào dám đồng ý, liên tục khoát tay.
Hạ Gia Dư đi tới, khi nhìn thấy ta, trong chớp mắt vẻ mặt nàng ta trở nên cực kỳ khó coi.
“Mọi người đều đang chờ ngươi đến bộc lộ tài năng đó.” Nàng ta thân mật kéo tay y phục Tiết Hoài.
Tiết Hoài liền đi theo nàng ta.
Hai người sóng vai mà đi, hắn kiên nhẫn nghe nàng ta nói mãi không ngừng.
Ta không nhịn được mà nhìn theo, thất thần một hồi.
Từ đầu đến cuối Tiết Hoài chưa từng nhìn ta lấy một cái.