Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HAI CÔ NÀNG HÁO SĂ'C XUYÊN KHÔNG RỒI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:02:48
Lượt xem: 160

12.

Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trong một cabin thông minh.

Xung quanh là gương mặt quen thuộc của các đồng nghiệp.

Tôi ngồi bật dậy, bối rối nhìn mọi người: "Mọi người không làm việc, nhìn tôi làm gì?"

"Cô còn nhớ đã xảy ra chuyện gì không?"

Tôi dùng tay gõ vào đầu, rồi lắc lắc đầu, suy nghĩ rối tung như mớ bòng bong.

Dưới sự giải thích của họ, tôi nhớ ra, trước đó tôi và Niên Niên đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, sau đó tôi gặp tai nạn.

Nhưng rõ ràng không phải vậy, nếu không sắc mặt mọi người sẽ không nghiêm trọng như thế.

Tôi cũng lập tức hiểu ra tại sao lúc đó chúng tôi lại xuyên không.

Tôi là người làm game thực tế ảo, gần đây công ty tôi đã mua bản quyền một tác phẩm đang chuẩn bị phát hành.

Công ty dự định sẽ nghiên cứu và phát triển trò chơi trước khi cuốn tiểu thuyết được xuất bản.

Vì tiền, trước khi bản game được phát hành chính thức, tôi đã báo danh làm người chơi thực nghiệm đợt đầu tiên.

Niên Niên biết chuyện này nên mới nói sẽ đi với tôi, sau khi chúng tôi xuyên không đã quên mất.

Trưởng nhóm dự án nói với vẻ nghiêm túc: "Hệ thống trò chơi đã bị tấn công, bị nhiễm virus, vì vậy cốt truyện đã bị sai lệch.”

"Bạn của cô vẫn còn kẹt ở đó, không thể quay trở lại, có thể phải cần cô vào đó cứu cô ấy ra.”

"Nhưng nguy hiểm rất lớn, cô có thể không bao giờ tỉnh lại, cô có sẵn sàng đi cứu cô ấy không?"

"Nói thừa, đương nhiên là tôi phải đi!"

Lúc ấy Niên Niên lo tôi gặp chuyện không may nên mới đi cùng tôi.

Bây giờ không thể chỉ mình tôi về, còn cô ấy không về được.

Chúng tôi là hai đứa trẻ mồ côi nương tựa với nhau, thiếu ai cũng được chứ không thể thiếu cô ấy.

Nhưng trước khi quay lại trò chơi, tôi đã tìm tác giả gốc trò chuyện một lúc rồi dành hai ngày để đọc lại cuốn tiểu thuyết.

Tôi cũng đến xem cơ thể của Niên Niên, cô nàng vẫn đang ngủ say trong cabin thông minh, chưa tỉnh lại.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi bước lên con đường cứu bạn.

13.

Tôi tỉnh dậy ở một ngôi làng chài nhỏ ven biển, mặc trên mình bộ quần áo bằng vải đay thô ráp.

Có vẻ họ đã sắp xếp để tôi được người dân ven biển cứu lên.

Chưa kịp rời khỏi giường, tôi đã nghe thấy tiếng trực thăng bên ngoài.

Ra ngoài, tôi thấy vài chiếc trực thăng đậu ở đó, bên cạnh trực thăng là một hàng người mặc đồ đen.

Vừa thấy tôi bước ra, họ đồng thanh hô: "Mừng cô chủ trở về nhà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hai-co-nang-hao-sac-xuyen-khong-roi/chuong-5.html.]

Tôi nhìn xung quanh, chỉ thấy có mình tôi.

Lúc này, một người đàn ông trung niên ăn mặc như quản gia bước tới: "Cô chủ, cô là huyết mạch duy nhất lưu lạc bên ngoài của nhà họ Giang."

"Hả?"

Ô sít, rốt cuộc họ đã sắp xếp cho tôi thân phận gì để quay lại cứu người vậy?

Nhưng mà thân phận của nguyên chủ là giả thiên kim nhà họ Khương, vậy thì thân phận thật là thiên kim nhà khác cũng không phải không thể.

Nhưng phải nói rằng, chị thấy đã rồi đó.

Rất nhanh, tôi đã hiểu rõ tình hình hiện tại.

Tôi là thiên kim duy nhất của tập đoàn Giang thị ở thủ đô, còn tập đoàn nhà họ Phó hiện nay đang nằm trong tay anh chàng trưởng thành nọ — cũng chính là Phó Từ.

Phó Cảnh Xuyên, Phó Hoài Xuyên và Giang Niên Niên đều không rõ tung tích.

Tôi phải quay lại tiếp cận Phó Từ, người hiện đang nắm quyền kiểm soát nhà họ Phó.

14.

Tập đoàn nhà họ Phó.

Tôi tháo kính râm xuống, nhìn những người đến đón mình.

Tôi dùng danh nghĩa của tập đoàn nhà họ Giang, mặt ngoài là đến đàm phán hợp tác với nhà họ Phó, nhưng thực ra là để thu thập thông tin.

Phó Cảnh Xuyên và những người khác đều bị mất liên lạc, tôi đã hỏi bạn bè quen biết, chẳng ai biết họ đã đi đâu.

Nghe đồn rằng hôm đó trên du thuyền đã xảy ra chuyện lớn, sau đó chỉ có Phó Từ trở về an toàn, còn những người khác đều mất tích.

Khi Phó Từ nhìn thấy tôi, đáy mắt anh ta lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Anh ta tiến lại trước mặt tôi, đưa tay ra: "Cô Giang, chào mừng cô đến tập đoàn nhà họ Phó."

Tôi khẽ gật đầu, nhưng không bắt tay anh ta.

Trong văn phòng.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Ra điều kiện đi, làm thế nào anh mới nói cho tôi biết tung tích của Phó Cảnh Xuyên và những người khác?"

"Quả nhiên là cô, Khương Hoàn Hoàn, không ngờ cô chưa chết."

"Ừ." Anh có ch/ế/t thì ông đây cũng không ch/ế/t.

"Kết hôn với tôi, hai gia tộc Giang Phó liên hôn, để cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Phó tăng lên."

"Được." Tôi thờ ơ đáp, "Trước khi đính hôn, tôi phải có manh mối liên quan tới họ."

Nếu không, lỡ anh ta cũng không biết tung tích của đám Phó Cảnh Xuyên, chẳng phải tôi uổng công cưới anh ta sao?

"Không thành vấn đề."

"Tôi hy vọng ngày mai tin tức hai gia đình chúng ta liên hôn sẽ được công bố."

"Được."

 

Loading...