Hải Dương - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-18 21:42:29
Lượt xem: 46
Hiền Hiền, một người đàn ông, sinh con?
Hỏi thật lòng, có điên không?
…Thật sự điên rồ mà!
15.
Nhưng những điều điên rồ hơn còn ở phía trước.
Ngôn Hiền đã dẫn tôi tham gia một buổi lễ kỳ quặc dưới sự chứng kiến của các bậc trưởng bối, nói rằng điều này tượng trưng cho việc chúng tôi chính thức trở thành cặp đôi.
Thực tế, tôi chỉ thấy một đám bạch tuộc trắng và những con người nhảy múa xung quanh một bàn thờ lửa, tôi cảm thấy thật thú vị.
Tôi kéo Ngôn Hiền vào giữa vòng tròn và nhảy một điệu nhảy, thế mà lại trở thành lễ cưới?!
Thật sự hiệu nghiệm với câu nói của một nhân vật nổi tiếng nào đó —
Tôi không thể chợp mắt, rồi suy nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng nhận ra rằng trong mọi thứ đều viết ra hai chữ: "Điên rồ!"
"Không thể nào, chỉ nhảy một điệu thôi mà đã kết hôn?!" Tôi thực sự không thể tin được.
"Đúng vậy."
Đôi mắt đen sâu thẳm của Ngôn Hiền ánh lên sự vui vẻ,
"Không ngờ chị lại nóng lòng muốn kết hôn với em như vậy, em thật hạnh phúc."
Tôi: "……"
Ngôn Hiền lại nắm lấy tay tôi, ánh mắt chứa bốn tình cảm: "Để không phụ lòng chân thành của chị, em nhất định sẽ đối xử tốt với chị."
Tôi: "……"
Tôi muốn nói rằng đây là một hiểu lầm, nhưng có lẽ đã quá muộn.
Sau khi gặp gỡ trưởng bối và hoàn tất buổi lễ kết hôn.
Ngôn Hiền đã từ chối thẳng thừng sự mong mỏi của các trưởng bối, không để lại một chút do dự nào, và kéo tôi đến một căn biệt thự riêng.
Cậu ấy ôm tôi ngang người, nhẹ nhàng đặt tôi lên ghế sofa như thể tôi là một bảo vật quý giá.
"Chị ơi, chị muốn ăn gì cho bữa tối?" Ngôn Hiền nhìn tôi bằng đôi mắt quyến rũ.
Tôi nhìn những xúc tu trắng của cậu ấy đưa ra cho tôi, cảm thấy mọi thứ hôm nay không thể nào điên rồ hơn nữa.
Tôi bật miệng ra nói:
" bạch tuộc xào, bạch tuộc kho, bạch tuộc xào cay, ừm… tôi hơi thèm bạch tuộc một chút."
Thực ra tôi chỉ muốn chọc tức cậu ấy.
Không ngờ rằng, Ngôn Hiền lại đồng ý một cách vô cùng thoải mái: "Được rồi, em sẽ làm nó cho chị."
Tôi: ??
Cậu ấy sẵn sàng để tôi ăn đồng loại của mình sao?!
Nhưng tôi không ngờ rằng tối hôm đó, Ngôn Hiền thật sự đã bày ra một bàn tiệc toàn bạch tuộc.
Bạch tuộc xào, bạch tuộc kho, bạch tuộc xào cay, bạch tuộc xào tỏi, bạch tuộc nướng, bánh hamburger bạch tuộc nướng…
Nhìn thấy bàn tiệc đầy ắp món ăn bạch tuộc, tôi sững sờ không nói nên lời.
Ngôn Hiền cầm một đôi đũa, mỉm cười đưa cho tôi:
"Chị, ăn đi."
Tôi: "……"
…Quá điên rồ!
16.
Người xưa có câu không có gì điên rồ nhất, chỉ có điều càng điên rồ hơn.
Khi Ngôn Hiền đưa tôi về nhà, tôi đã nghĩ sẽ có một hình phạt gì đó mạnh mẽ như cơn bão cuồng nộ. Kết quả lại yên ả như không có gì.
Cậu ấy chỉ ôm tôi mỗi tối khi ngủ, dùng xúc tu quấn lấy tôi mà không làm gì khác.
Ngày thường, tôi muốn ăn gì, làm gì cũng được, chỉ cần tôi chịu ở bên cậu ấy là đủ.
Khác với người thường, tôi không cảm thấy quá khó chịu.
Cuộc sống mà, phải trải nghiệm những điều khác biệt, liệu trải nghiệm kiểu này có thú vị không nhỉ?
Người khác thì tôi không biết, nhưng tôi thì rất vui với trải nghiệm này.
Đợi khi nào trải nghiệm đủ rồi, tôi sẽ tìm cách trốn đi.
Nhưng cũng không phải là tôi muốn trải nghiệm mọi thứ.
Một tối nọ, tôi ngồi khoanh bốn trên ghế sofa xem phim truyền hình thì Ngôn Hiền bất ngờ tiến lại gần, đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh nhìn tôi:
"Chị ơi, em đã 20 tuổi rồi, chúng ta sinh một đứa trẻ nhé."
Để tôi sinh con cho cậu? Cậu nhóc này nghĩ đẹp quá rồi đấy.
Tôi lạnh lùng từ chối: "Nam giới 22 tuổi mới có thể kết hôn và sinh con."
Vịt Trắng Lội Cỏ
Ngôn Hiền nghịch ngợm với ngón tay tôi: "Chị ơi, em không phải là người."
Tôi nói một cách nghiêm túc: "Không phải người nhưng đang sống trong xã hội loài người, phải tuân thủ quy tắc xã hội, hiểu chưa?"
"Nhưng đối với em, yêu tinh biển, 17 tuổi đã trưởng thành, 20 tuổi có thể dẫn theo trẻ con về biển được rồi."
"……"
Có lẽ đây chính là điều được gọi là khác loài.
17.
"...... Thôi thì không nói nữa, dù sao em muốn sinh thì tự em sinh, tôi không sinh đâu."
Tôi vừa nhai khoai tây chiên vừa không màng đến cậu ấy.
"Được, chỉ cần chị phối hợp, em sẽ tự sinh con của chúng ta." Ngôn Hiền cười tươi rói.
"Ừ." Tôi ném một miếng khoai tây chiên vào miệng.
…… Ừm.
Hử?!
Chờ đã!
"Em có thể sinh con? Em sẽ sinh như thế nào?" Tôi kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi miếng khoai tây chiên vừa cắn.
Ngôn Hiền khép miệng mỉm cười, gương mặt trắng trẻo bỗng trở nên ngượng ngùng như một cô dâu nhỏ: "Em, tộc yêu tinh biển, giống như cá ngựa, đều do con đực mang thai."
Ôi trời, cậu nhóc này mà nói thì tôi cũng thấy thú vị đấy.
Việc để một con đực không phải loài người sinh con… Thật ra, điều này khá kích thích!
Nói thật, tôi thực sự hơi tò mò không biết tôi và cậu ấy sẽ sinh ra cái gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hai-duong/4.html.]
Dù sao tôi là con người, còn cậu ấy là một loại bạch tuộc chưa biết, không biết giữa các loài khác nhau có thật sự không có rào cản sinh sản không?
"Em chắc chắn chúng ta có thể sinh con?"
Tôi không thể không nghi ngờ cậu ấy đang cố tình gợi ý điều gì đó mờ ám với tôi.
Cậu nhóc này khá tinh ranh đấy.
"Em là yêu tinh biển cổ đại, không phải sinh vật biển bình thường, em có thể biến thành hình người, bởi vì tộc từ trước đến nay luôn kết hợp với con người để sinh con."
!
Tôi quên cả việc ăn khoai tây chiên: "Không lẽ... con người có thể chấp nhận ư?"
Ngôn Hiền cười: "Luôn có một số con người sẽ sẵn sàng chấp nhận bọn em."
"......"
Điều này không phải đang nói về tôi, một con người không bình thường sao?
Ánh mắt mê hoặc của Ngôn Hiền giờ đây ngập tràn, đôi môi mỏng hồng hào, ánh mắt ướt át trông thật vô hại và đơn thuần.
Quả thật, vẻ đẹp rất quyến rũ, tôi không thể không cảm thấy xao xuyến.
Ngôn Hiền mím môi, hàng mi dài cong vút, gương mặt đẹp như tranh của cậu ấy bỗng xuất hiện hai vệt hồng:
"Vậy chị có đồng ý không?"
Nếu đặt vào người bình thường, chuyện này gần như không thể bốp nhận, nhưng tôi không cảm thấy như vậy.
Từ nhỏ tôi đã biết mình không phải là người bình thường.
Tôi một tay đẩy Ngôn Hiền vào tường, vòng tay qua cổ cậu, khẽ cười:
"Được thôi……"
18.
Nhưng về mặt tư tưởng, tôi không phải là người bình thường, mà về mặt sinh lý cũng thế.
Không có gì ngạc nhiên khi nói rằng loại sinh vật có xúc tu thật sự rất ác quỷ, mặc dù bề ngoài trông có vẻ trong sáng như Ngôn Hiền… khụ khụ.
Buổi trưa hôm sau, tôi ngồi dậy từ trên giường, mệt mỏi đến mức suýt rơi vào trầm cảm.
Tôi đang định quay lại mắng mỏ kẻ khởi xướng chuyện này, thì phát hiện cậu ấy rõ ràng còn mệt mỏi hơn cả tôi.
Đôi mi dài cụp xuống, mắt nửa khép, trông có vẻ mệt mỏi vô cùng.
Không lẽ cậu ấy không phải là yêu tinh biển ư?!
Yêu tinh biển không phải là có sức chiến đấu rất mạnh mẽ sao, sao cậu ấy lại mệt mỏi đến mức này được?!
Thật sự không có chút giá trị gì sao.
Tôi bất ngờ hỏi thẳng ra, không hề nghĩ đến việc có thể làm tổn thương lòng tự trọng của Ngôn Hiền.
"Chị ơi, em đang mang thai."
Ngôn Hiền nhíu mày xinh đẹp lại, trông có vẻ khá tủi thân.
"Em đang đùa sao? Chỉ một đêm mà đã nhanh chóng phát triển như vậy, loài nào có tốc độ mang thai nhanh như em chứ?"
Cuộc gặp gỡ giống như một bi kịch, kết hôn giống như một trò hề, sinh con lại như một vở hài kịch.
Hai chúng tôi trải qua những điều này thực sự giống như đang diễn một bộ phim truyền hình.
Ngôn Hiền lại trả lời một cách nghiêm túc: "Theo nghiên cứu hiện tại của em, chỉ có em, yêu tinh biển."
Một lúc sau, tôi không biết nên nói gì.
19.
Sau khi mang thai, Ngôn Hiền đã nộp đơn xin nghỉ phép tại viện nghiên cứu.
Một người đàn ông trẻ tuổi lại xin nghỉ thai sản.
Điều kỳ quặc nhất là, đơn của cậu ấy lại được chấp thuận.
Tôi không thể hiểu nổi, viện nghiên cứu đó đã đồng ý như thế nào?
Tôi không ngần ngại hỏi Ngôn Hiền, và cậu ấy với vẻ mặt đầy âu yếm, vuốt ve bụng hơi nhô lên của mình: “Anh trai em là viện trưởng.”
Hóa ra là vậy, cậu ấy đã đi cửa sau.
Thật là kỳ quặc, ngay cả sinh vật không phải người cũng biết đường đi cửa sau tiện lợi như thế nào.
Dẫu sao thì sau một tuần trôi qua, sự kỳ quặc đã đến đỉnh điểm khi Ngôn Hiền cuối cùng cũng sinh con.
Chỉ là, khi hộ sinh cẩn thận bưng một cái chậu nước lớn cho tôi xem, tôi đã sững lại.
Điều khiến tôi sững sờ không phải là việc Ngôn Hiền sinh ra một đám bạch tuộc trắng như những viên bánh trôi, mà là số lượng của chúng.
Những chú bạch tuộc nhỏ một một nhắm mắt, chen chúc thành một đống lớn.
Tôi cúi đầu đếm từng con.
Một, hai, ba, bốn, năm… mười tám con!
Thằng nhóc Ngôn Hiền… quả là có khả năng sinh nở.
Đột nhiên tôi nhận ra một vấn đề nghiêm trọng.
Nếu tất cả đều là bạch tuộc đực, tôi cần chuẩn bị bao nhiêu phòng ốc, bao nhiêu tiền tiết kiệm đây?!
“Chị ơi, em mệt quá.”
Sau khi sinh con, Ngôn Hiền ngay lập tức trở nên yếu ớt, không thể tự lo cho bản thân.
Cậu ấy mặt mũi tái nhợt, dựa vào tôi, hàng mi dài khẽ lay động, hơi thở yếu ớt.
“Chị ơi, đau quá.” Đôi mắt ngập nước của Ngôn Hiền long lanh như những cánh hoa đào.
Cứu tôi với…
Người ta thường nói, phụ nữ biết làm nũng thì tốt hơn, giờ tôi đã hiểu tại sao rồi.
Dù Ngôn Hiền là một sinh vật không phải người, nhưng nhìn cậu ấy như vậy, có lẽ sắt thép cũng có thể biến thành sự dịu dàng.
20.
Những ngày tháng sau đó, vị trí của tôi và Ngôn Hiền đã đảo ngược.
Dù sao thì một người đẹp lớn như cậu ấy, sau khi vất vả sinh ra một đống… bạch tuộc, giờ lại yếu ớt và cần được chăm sóc chu đáo.
Tôi đã nấu một bát súp gà cho Ngôn Hiền, mang đến bên giường và cho cậu ấy uống.
Ngôn Hiền uống ngon lành, đôi mắt híp lại với vẻ hài lòng: “Chị thật tốt.”
Nghe thấy cách xưng hô “chị”, tôi quay sang nhìn đám bạch tuộc nhỏ trong chậu nước vẫn chưa mở mắt, trong lòng thoáng xuất hiện một cảm giác kỳ quái.
Dù cậu ấy không phải là người, nhưng tôi vẫn có chút cảm giác như đang bắt nạt đứa em nhỏ hơn vậy.
Ngôn Hiền thấy tôi như vậy liền đoán được tôi đang nghĩ gì.
Cậu ấy mỉm cười, thay đổi cách xưng hô: “vợ ơi, anh yêu em.” <Đổi xưng hô từ đây>
Tôi: “……”