Hãn Thê Của Tướng Quân Mặt Lạnh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-22 16:21:53
Lượt xem: 9,876
03
Có tiền có thể sai khiến quỷ thần!
Đẩy cái xe lăn, tắm rửa chút thì tính là gì!
Nhưng tắm rửa thì dễ, làm sao để vào thùng mới là vấn đề.
Bên trong tịnh phòng, ta nâng cằm lên đi quanh chiếc thùng tắm cao gần bằng nửa người xoay trái ba vòng, rẽ phải ba vòng.
Vỗ đầu, bỗng nhiên nảy ra một ý.
"Hay là thế này đi, ta cõng tướng quân trên lưng, sau đó khi nào đến mép thùng thì Ngài buông tay, trượt vào một cái là được."
"Đây chính là ý tưởng ngươi nghĩ ra được à?"
Phó Vân Đình trên xe lắn mím chặt môi, bên tai phiếm hồng, tựa hồ là cắn chặt hàm răng.
"Tướng quân đừng sợ, thiếp thân lực khoẻ như trâu."
Sợ hắn không đồng ý, ta vội vàng gập cong người, uốn gối, cố gắng đem người trên xe lăn cõng lên.
"Một hai ba lên ——"
Phịch một tiếng!
Người trên xe lăn không hề động một chút nào.
Còn ta lại lật ngửa trên mặt đất, rất con rùa chổng bốn vó lên trời.
Ta lộn nhào đứng dậy, vuốt vuốt eo vội vàng đứng lên đi:
"Tướng quân để ta làm lại một lần nữa."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đợi nửa ngày, Phó Vân Đình vẫn không hề động một chút nào.
Ta quay đầu nhìn hắn, đã thấy hắn hít sâu một hơi, cơ hồ nghiến răng:
"Nữ nhi Tống gia, có thể động não chút hay không?"
......
Ta lắc đầu, không hiểu phải động não kiểu gì!
"Đem ta đẩy qua đó, chính ta có thể tự vào."
Cái này, cũng có thể sao?
Ta nhìn thùng tắm cao cỡ nửa người, lại nhìn nhìn đôi chân bị liệt trên xe lăn.
Dùng sức đ.ấ.m đấm đầu mình, nghĩ mãi cũng không hiểu hắn làm sao đi lên được.
Nhưng ta không dám nói lời nào, chỉ có thể trước tiên đem hắn đẩy đến bên cạnh thùng tắm
"Lui ra phía sau!"
Ta ngoan ngoãn nghe lời, một mực đi lùi ra tận cửa tịnh phòng.
Lại ngẩng đầu lên ——
Chỉ gặp Phó Vân Đình đang mặc áo ngủ, hai tay khẽ chống lên bám chắc lấy thùng tắm.
"Vút" Một chút, cả người hắn b.ắ.n lên.
Tiếp lấy ——
"Phanh" Một tiếng.
Toàn bộ thùng tắm lớn đổ ụp xuống.
Phu quân của ta, không thấy đâu nữa!
04
"Tống Lê, sao lại không đổ nước vào thùng trước!"
Dưới đáy thùng tắm truyền đến tiếng ồm ồm giận dữ mắng mỏ.
Bị giam ở trong thùng, Phó Vân Đình, có chút tức giận, thở hổn hển.
"Tướng quân đừng nóng vội, ngài nghe ta giải thích ——"
Chưa kịp mở miệng, lại truyền tới âm thanh gõ thùng càng lúc càng mạnh.
"Đứng ở nơi đó làm gì? Còn không đi gọi Phó An?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/han-the-cua-tuong-quan-mat-lanh/chuong-2.html.]
Ta vội vàng chạy ra bên ngoài.
Từ cổng vòng tới hành lang tìm, từ Tây Sương phòng lại tìm trở về.
Mới nhìn tìm thấy Phó An đang bắt dế trong bụi cỏ.
Một hai ba!
Thùng gỗ được nhấc lên, phu quân ngồi dưới đáy.
Phó Vân Đình ngồi dưới đất, quần áo không chỉnh tề.
Cả người mím chặt môi, sắc mặt đen đến dọa người.
Nhìn thấy cảnh này, Phó An mười bốn tuổi nhịn không được thấp giọng phàn nàn ——
"Hơn nửa đêm hai người đang vui vẻ như thế, đây là thứ trẻ con như ta có thể nhìn sao!"
Về đến phòng, Phó Vân Đình tựa ở trên giường không nói một lời.
Sau năm lần thay nến, lại ngáp thêm mười cái, ta rốt cục nhịn không được mở miệng:
"Tướng quân?"
Ta đi qua đẩy hắn, hắn quay mặt đi, không chịu để ý đến ta.
"Tướng quân?"
Sợ hắn đuổi ta đi, ta cúi người xuống đưa tay đếm xương sườn của hắn.
"Tướng quân đừng nóng giận, đều là lỗi của ta."
Gặp ta nhận lỗi thành thật, hắn bỗng nhiên quay đầu, cánh tay nhấc bổng ta lên.
Khi ta hoàn hồn lại, cả người đã hoàn toàn dựa sát vào hắn.
"Thật sự là phu nhân tốt được mẫu thân lựa chọn!"
Trên người hắn nóng như bếp lò, hơi nóng truyền đến tay làm ta luống cuống.
Ta muốn đứng lên, lại bị hắn gắt gao đè lại.
Sau một hồi giãy dụa, sau sống lưng mát lạnh, tê cả da đầu.
Đại khái ......
Là ta không hiểu.
Phó Vân Đình không phải là “ bất lực” sao!
Vừa rồi mềm nhũn.
Nhưng bây giờ tại sao lại cứng như vậy rồi ......
Trước khi xuất giá những điều cần biết, mẹ đã đều dạy cho ta.
Cho dù ta không tinh thông, nhưng cơ bản vẫn hiểu một chút.
Phát giác được ta đang dò xét, Phó Vân Đình mặt lập tức lạnh lại, nói:
"Xuống dưới."
"Là phu quân bế ta lên."
Ta cả gan chơi xấu, gắt gao nắm chặt bả vai hắn không buông tay.
Mẹ nói.
Muốn ăn cơm của phủ thượng tướng quân, trước tiên cần phải đem gạo nấu thành cơm.
Đêm tân hôn, nến đỏ đốt cháy.
Bên trong bầu không khí vi diệu này, thứ gì cũng có thể phát sinh được cả.
Sáng sớm ngày thứ hai, ta xoa cái eo đau nhức, khóc không ra nước mắt.
Sự thật chứng minh ——
Lấy chồng quả nhiên không thể gả cho võ tướng, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào.
Phó Vân Đình, hắn thật không phải là người!
Thử hỏi tất cả những nhân vật có mặt mũi trong kinh thành này, ai giống như hắn.
Đêm tân hôn, để cho tân nương tử của mình, phải lấy chăn cuộn lại làm gối.
Trải đệm dưới đất nằm dưới chân giường nằm cả một đêm.