Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:19:03
Lượt xem: 2,964
Các nàng cầm trong tay linh đăng có thể xua lạnh, là pháp khí của cung đình, để nơi đây lập tức ấm áp.
"Tiên tử, nương nương phái ta đến mang Ngài trở về."
Người đang nói chuyện chính là Ngọc Ninh, nàng là tiên hầu của Thiên Hậu nương nương, cũng từng là một trong số ít bằng hữu của ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhìn những vị khác từ thiên cung tới thi lễ một cái, ta há miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện tiếng nói của mình vô cùng khàn đặc.
Hàn khí xâm lấn thân thể, dây thanh quản bị hao tổn.
"Kỳ hạn trăm năm đã đến rồi sao?"
"Không, hôm nay mới là năm thứ sáu mươi ba."
Ngọc Ninh đi tới, cẩn thận đỡ dậy ta.
Nàng có chút thương xót mà nhìn ta, nhàn nhạt cười, giống như đang vì ta mà vui vẻ nói
"Thái tử điện hạ lịch kiếp trở về, sát khí đã bị trừ sạch. Nương nương xin thiên quân khai ân, đặc xá tiên tử."
Thiên hậu là Thanh Loan nhất tộc, cùng Hỏa Phượng ta có chung nguồn gốc, sau khi tộc nhân vẫn diệt, cũng từng rất lưu ý để tâm trông nom ta.
Đáng tiếc ta lúc ấy tuổi tác còn nhỏ, ỷ vào sủng ái của bà ấy, đắc tội qua rất nhiều Tiên gia, cho nên, đến cuối cùng ai cũng không tin rằng ta không hại Tư Hoành.
Đều là tự làm tự chịu, ta chưa từng trách ai.
Lại phải lạy bái, Ngọc Ninh vận lực, ổn định thân hình cho ta.
"Tiên tử người còn yếu, còn xin sớm đi theo chúng ta về Thiên Cung điều dưỡng thân thể."
Về Thiên Cung, đương nhiên trước tiên phải bái kiến thiên quân cùng thiên hậu.
Thiên quân không hội kiến ta, ta chỉ có thể cách tầng tầng lớp lớp những tấm rèm châu sa nói chuyện cùng thiên hậu
Bà ấy bảo ta về sau phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, thiên quân cũng không đồng ý đặc xá tội trạng của ta, nếu như ta tái phạm chuyện này, lập tức áp giải về cực bắc.
Chỉ là ta xiềng xích huyền thiết trên mắt cá chân ta không thể gỡ ra được.
Cho dù ta không còn sống được mấy năm nữa, nhưng mà chỗ có hàn khí lạnh đến bức người ấy, ta cũng không muốn quay lại.
Từ Phượng Ngô cung trở ra, ta trở lại nơi ở của mình trước kia —— Lạc Hà cung.
Theo cùng đi, còn có hai tiên hầu, các nàng đều là người Thiên hậu phái đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-2.html.]
"Tiên tử, nếu không có chuyện gì, xin Ngài ở trong Lạc Hà cung không nên đi ra ngoài."
Người lên tiếng chính là tiểu Bạch, nàng cùng tiểu Thanh là tỷ muội song sinh.
"Được."
Ta trả lời hết sức dứt khoát.
Một đường đi tới, xiềng xích màu xanh nhạt dưới làn váy khẽ rung động.
Có Tiên gia ghé mắt lại nhìn, biết là ta, liền thầm mắng xúi quẩy, còn một số vị mới phi thăng gần đây, quăng tới những ánh mắt tò mò.
"Đây là vị tiên tử nào vậy, dung mạo không tầm thường, chính là vị tội tiên kia đó sao."
"Này, chính là nàng làm hại Thái tử chịu đủ nỗi khổ luân hồi."
"Đúng là nàng ta, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, phi."
Quanh ta đầy tiếng xì xào bàn tán, cũng đều cố ý không tị hiềm ta.
Tiểu Bạch cùng tiểu Thanh cúi đầu xuống, tận lực cùng ta kéo dài khoảng cách.
Cùng đồng hành với tội tiên thế này, xác thực không phải một chuyện làm cho người ta vui vẻ.
Ta cười cười, nếu là trước kia, khẳng định là sẽ xông đi lên muốn cùng đám người bọn họ đánh nhau.
Hỏa Phượng nhất tộc chúng ta, cho tới bây giờ đều là có thù thì sẽ báo ngay trước mặt.
Nhưng bây giờ, đừng nói là đánh nhau, ngay cả chỉ bước đi thế này, đều cảm thấy thân thể không thể chịu nổi.
Từng khúc cốt nhục đều đau đớn.
Đi đến một gốc quỳnh hoa đại thụ, chợt nghe đến có người hô"Thái tử" .
Ta nhìn thấy phía trước hành lang quanh co, đám người vây quanh một lang quân đang mặc y phục màu đen, Tiên gia vãng lai tránh ra một con đường hướng thẳng về phía bên này.
Bởi vì thân phận tội tiên, ta không thể hành lễ ngang hàng, nhất định phải quỳ lạy.
Thu tầm mắt lại, lặng im dưới gốc cây đại thụ quỳ xuống.
Cánh hoa trắng nhạt từng mảnh tung bay, hoa rụng đầy đất, ta cúi đầu thất thần nhìn qua.
Rất lâu chưa từng nhìn rõ ràng như thế.