Hắn từng hứa sẽ cưới ta, mũ phượng khăn quàng vai rước ta về - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-08-10 14:28:35
Lượt xem: 1,387
Thiên tộc tuy được truyền thừa thần minh, nhưng phá vỡ hư không, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hơi sơ suất không đề phòng, sẽ vĩnh viễn bị vây ở Ma vực, bị sát khí xâm nhiễm, từng bước một đọa ma.
Tư Hoành cam nguyện gánh nguy hiểm như vậy mà tới cứu ta, thực là điều ta không nghĩ tới.
Ta hiện tại như là phàm nhân, dễ dàng mệt mỏi, đi một hồi, muốn nghỉ một chút.
Tư HOành cũng không thúc giục, ở bên cạnh ta lặng im đứng thẳng.
Có khi sẽ gặp một vài ma quái, là hắn một tay giải quyết hết.
Có một lần bọn chúng kéo đến đông đảo, bên tai ta đều là tiếng đánh nhau, sau đó chung quanh lại yên tĩnh như cũ.
Nồng đậm mùi m.á.u tươi xông vào mũi.
Yên lặng đến đáng sợ.
Hai tay thăm dò bốn phía, đều là trống rỗng.
"Điện hạ."
Ta hoảng hồn, trong thanh âm chưa phát giác được đang mang một tia nghẹn ngào.
Thật sợ, lại một lần nữa hại hắn.
May mắn thay, đúng lúc gần như suy sụp, nghe được tiéng bước chân của hắn từ xa lại gần, cùng câu nói kia, "Ta đây."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tim ta như bị một bàn tay nắm chặt: Tựa như đảo ngược thời gian, hắn vẫn là A Hoành của ta như trước kia
"Ta đây."
Gặp ta sững sờ, hắn lại lặp lại một lần nữa, sau đó đi tới dắt tay của ta nắm chặt dây vải, "Đi, ta đã mở ra một lối đi rồi, chỉ là không biết nó thông tới nơi nào."
Đang muốn đi, chung quanh khí áp đột nhiên trầm xuống, tựa hồ có đại nhân vật nào tới.
"Thì ra là Thái tử Thiên tộc giá lâm, không có từ xa tiếp đón."
Sau lưng truyền đến thanh âm trầm trầm của nam tử, "Điện hạ thủ đoạn tốt như thế. Làm tổn thương tộc chúng của ta nhiều như vậy, nói đi là liền đi thẳng một mạch hay sao?"
"Nhưng mà bản tôn từ trước đến nay không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần điện hạ đem Linh Vũ Tiên tử giao cho ta, ta lập tức giảng hoà cùng ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/han-tung-hua-se-cuoi-ta-mu-phuong-khan-quang-vai-ruoc-ta-ve/chuong-20.html.]
Thân thể ta nhất thời cứng đờ, người này để cho ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Ở chỗ nào nhỉ, loại cảm giác này không thoải mái lắm.
Làm sao lại không nhìn thấy rõ hắn.
"Các hạ cầm quạt Càn khôn trong tay, chắc là Thánh chủ ma vực trong truyền thuyết rồi."
Ta cảm thấy Tư Hoành hình như đang đứng ngay trước người ta, hắn cách ta rất gần, có thể ngửi được hương tùng yếu ớt kia.
"Vậy liền ở đây đưa ngươi phong ấn lại, tránh khỏi phiền phức sau này."
"Ngươi đã bị thương, còn dám cuồng vọng!"
Lời còn chưa dứt, gió táp đột khởi.
Có lẽ là đánh nhau, nhưng ta đã nhìn không thấy, lại sờ cũng không được.
Tựa hồ có người thiết kế kết giới xung quanh ta, ngăn cách hết thảy.
Ta thử gọi Xích Vũ kiếm ra, nhưng thể nội vẫn như cũ không cách nào có động tĩnh.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên"Răng rắc răng rắc" , giống như là có cái gì vỡ vụn, thế là tiếng gió gào thét cùng mùi m.á.u tươi khiến người ta buồn nôn chen nhau mà đến.
Kết giới mở ra, vậy Tư Hoành đâu?.
Đang lúc kinh hoảng, có người một lần nữa dắt lấy dây vải trong tay ta.
Tư Hoành!
Hắn một mực vẫn đứng bên cạnh ta.
"Điện hạ quả thật thần thông vô địch, a, nhưng mà ngươi chỉ bảo vệ được nàng trong nhất thời thôi, về sau thì thế nào."
Người kia cười lạnh, "Sẽ còn gặp lại."
Giống như là nói với ta, lại như khiêu khích Tư Hoành.
Đến tột cùng, Ma vực muốn tìm ta làm cái gì, thứ quan trọng nhất Hỏa Phượng tộc, sợ cũng chỉ là thánh vật kia.
Xem ra đại chiến nhiều năm về trước, cũng là vì nó mà ra.