Hành trình tái sinh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-19 13:46:46
Lượt xem: 274
Kiếp trước tôi và con gái đã ch..ết trong tháng ở cữ, đó là khoảng thời gian đau khổ và bi thảm nhất mà tôi từng trải qua.
Lúc đó, sau khi sinh, tôi không thể cử động được, mẹ chồng và em chồng chỉ cho tôi ăn cơm trắng và nước lạnh.
Họ giấu điện thoại của tôi, hàn kín cửa sổ và cửa ra vào, khiến tôi không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Thực tế là, ngay cả khi có thể liên lạc, cũng chẳng ai giúp được. Khu chung cư của chúng tôi sắp bị giải tỏa, toàn bộ tòa nhà hầu như không còn lại bao nhiêu hộ gia đình.
Sau nửa tháng chịu đựng, lượng sữa của tôi giảm sút nghiêm trọng, con tôi đói đến nỗi khóc thét lên liên tục.
Tôi khóc lóc cầu xin họ… cầu xin họ đưa cho tôi điện thoại hoặc giúp tôi mua sữa bột. Nhưng hai người ngoài cửa không ai trả lời một tiếng.
Tôi dùng thìa dằm nát số cơm trắng còn lại trong bát, rồi hòa với nước lạnh để đút cho con. Lúc đó, suy nghĩ duy nhất trong đầu tôi là giế.t ch..ết bọn họ. Nhưng tôi hoàn toàn không có khả năng làm điều đó.
Vài ngày sau, vào ban đêm, vết thương bị nhiễm trùng khiến tôi sốt cao, đứa bé trong tay tôi yếu ớt muốn b..ú sữa mẹ, nhưng tôi đã không thể tiết ra dù chỉ một giọt sữa.
Con bé đã không còn sức để khóc, đôi môi khô khốc của nó hé mở. Sau đó, mí mắt con bé sụp xuống...
Tôi hoảng sợ ôm chặt lấy con, dùng sức đập cửa phòng, rõ ràng ngoài kia vẫn còn đang bật tivi, nhưng họ hoàn toàn phớt lờ tôi.
Đứa bé trong tay tôi không còn động đậy nữa, nó ngừ..ng th..ở, toàn thân trở nên lạnh ngắt. Tôi hoàn toàn suy sụp, tôi muốn gi..ết chế..t bọn họ, dù có phải biến thành ác quỷ, tôi cũng sẽ gi..ết bọn họ.
Tôi dùng đầu đập vào cửa.
Máu tươi từ trán tôi phun ra, làm mờ đi tầm nhìn của tôi, đầu tôi ngày càng nặng trĩu, và đứa trẻ trong tay tôi cũng càng lúc càng nặng.
Tôi bỗng nhớ đến lời hẹn ước với chồng, anh ấy nói rằng đợi đến khi trăng tròn, anh sẽ về nhà. Thật tiếc là tôi không còn chờ được nữa.
Trước khi ý thức của tôi mất đi, tôi nghe thấy tiếng mẹ chồng: "Bên trong không còn tiếng động nữa, nó chế..t rồi phải không?”
Em chồng: "Anh cả về thì phải làm sao?"
Mẹ chồng: "Tới đó thì mình cứ nói là nó trầm cảm sau sinh, tự nhốt mình trong phòng, để con đói ch..ết rồi t//ự s//át..."
"Đến lúc đó, căn nhà giải tỏa phải để
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hanh-trinh-tai-sinh/chuong-1.html.]
lại cho con đó..."
Trà Sữa Tiên Sinh
"Như thế cũng được..."
"Chủ yếu là giải quyế được một mối họa..."
"Em gái, em vẫn ổn chứ? Bây giờ em cảm thấy thế nào?"
"Em gái? Em vẫn tỉnh táo chứ?"
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhìn người lái xe ba gác trước mặt: "Tôi... tôi không sao, sắp đến bệnh viện chưa?"
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm: "Ở ngã rẽ tiếp theo thôi. Em gái, em nhanh gọi điện cho người nhà đi, sinh con mà không có ai bên cạnh thì không được đâu."
Tôi không có ai cả.
Chồng tôi là một quân nhân thuộc lực lượng gìn giữ hòa bình, hiện đang ở nước ngoài tham gia vào chiến dịch di tản tại khu vực có chiến tranh. Nơi đó tín hiệu rất kém, rất khó để liên lạc.
Tôi là trẻ mồ côi và lấy chồng xa quê. Ở thành phố này tôi không có bất kỳ người thân nào để nương tựa.
Còn gia đình mẹ chồng hại ch..ết tôi thì sắp đến thành phố A rồi, tình hình rất nguy cấp.
Sau khi đến bệnh viện, cơn đau dữ dội càng lúc càng gia tăng. Khi bác sĩ bảo tôi liên lạc với người nhà, tôi run rẩy nói: "Không có người nhà, tôi tự ký, tôi yêu cầu mổ đẻ."
Kiếp trước, vì đầu thai nhi khá to, bác sĩ đã khuyên tôi mổ đẻ. Nhưng mẹ chồng tôi, người vội vàng đến bệnh viện, kiên quyết phản đối: "Mổ đẻ thì con không thông minh. Bác sĩ, chúng tôi đã bàn bạc rồi, sinh thường."
Vì thế, tôi đã trải qua 12 giờ đau đớn, cuối cùng phải rạch tầng sinh môn nhưng vẫn không sinh được, sức lực cạn kiệt, tôi bắt đầu mê man.
Lúc đó, bác sĩ mới khẩn cấp thực hiện mổ đẻ, nhờ vậy mới giữ được cả mẹ lẫn con.
Đây cũng là lý do tại sao tôi không thể cử động trong tháng ở cữ... Hai vết thương, khí huyết cạn kiệt, cộng với thiếu dinh dưỡng, toàn thân như trôi lơ lửng trong mây mù.
...
Lần này, sau khi bác sĩ xác nhận nhiều lần, họ để tôi ký vào đơn phẫu thuật. Khi họ đưa tôi vào phòng sinh, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc thuốc mê xâm nhập vào mũi, ý nghĩ cuối cùng của tôi là: Tôi phải sống sót, tôi phải tận mắt chứng kiến cả gia đình mẹ chồng ch..ết