Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hành trình tái sinh - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-08-23 13:25:23
Lượt xem: 149

Đêm đó, chúng tôi không ngủ một giây nào, dù là tôi trong phòng ngủ hay cô Ngô trong phòng khách.

Sau khi trời sáng, Phùng Đan vội vã rời khỏi nhà và không quay lại cho đến khoảng mười một giờ trưa.

Khi nhìn về phía mẹ mình, trên mặt cô ta mang một nụ cười thoáng qua.

Buổi trưa, cô Ngô đã nấu một nồi canh cá cho tôi.

Cô ấy đã chiên cá với một ít mỡ heo cho đến khi cá có màu vàng hai mặt, rồi cô ấy lấy một chén nước trên bàn đổ vào nồi. Cuối cùng, nồi canh cá màu trắng sôi lên ùng ục.

Cô ấy múc một tô đầy canh và mang đến cho tôi. Tôi uống sạch tô canh đó rồi lại tiếp tục cho con b.ú sữa.

Khi cô Ngô mang tô rỗng ra ngoài thì mẹ và em chồng tôi đang ngồi ăn cơm.

Phùng Đan bỗng dưng kêu lên: “Cái chén nước trên bàn đâu rồi?”

Cô Ngô nói: “Đã dùng rồi.”

Em chồng tôi kinh hãi: “Dùng làm gì rồi?”

Trà Sữa Tiên Sinh

“Nấu cơm chứ còn làm gì nữa...” Cô Ngô nhăn mặt.

Phùng Đan nắm lấy cánh tay cô Ngô: “Cô đã dùng cái nước đó để nấu canh cá à? Nhưng trong đó mẹ tôi đã pha thêm thuốc diệt cỏ, chúng tôi định dùng nước đó để phun thuốc!”

Mặt cô Ngô trắng bệch: “Thuốc... thuốc diệt cỏ à?”

Mẹ chồng bỏ bát cơm xuống, nắm lấy tay cô Ngô và bắt đầu mắng: “Làm sao cô dám cho mẹ con nó uống cái nước đó! Cô muốn gi..ết con dâu tôi đúng không?”

Cô Ngô vung tay ra, mặt sợ hãi: “Tôi không có cho cô chủ uống đâu. Cái nước đó tôi dùng để nấu cơm. Có phải hai người ăn cơm trong nồi rồi không?”

Lời này nói ra, em chồng và mẹ chồng tôi đứng ngây người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hanh-trinh-tai-sinh/chuong-11.html.]

Ban đầu hai người muốn diễn kịch, nhưng diễn được một nửa, họ lại phát hiện ra họ mới là nữ chính bị hại.

Sau một lúc đứng hình, họ chạy vào phòng tắm, móc cổ họng rồi rống lên, “Nhanh, nhanh gọi 120!”

Phùng Đan khóc lên nhưng giọng bị tắt nghẹn.

Tôi ngay lập tức gọi cấp cứu.

Cô Ngô nói: 'Tôi nghe nói những loại này phải ăn đất ướt thì mới nôn ra được.”

Cô ấy bóc gần một nửa đất ở chậu hoa, tưới một ít nước, sau đó cho cặp mẹ con họ ăn.

Cô Ngô hành động mạnh mẽ đút họ ăn, họ cũng rata phối hợp.

Hai người ăn nhanh như đang ăn sơn hào hải vị.

Sau một hồi vùng vẫy, bùn và nước khắp mặt và toàn thân họ thì cuối cùng xe cấp cứu cũng đến.

Hai người vừa khóc vừa la hét cầu xin bác sĩ giúp đỡ.

Khi họ được đưa lên xe cấp cứu, cô Ngô ở bên cạnh thì thầm: "Sẽ ổn thôi. Không phải họ đều nôn ra ngoài hết rồi sao?"

Phùng Đan khàn khàn hét lên: "Làm sao có thể ổn được! Cô không biết thuốc diệt cỏ là gì đúng không? Chỉ cần một ngụm nhỏ có thể khiến nội tạng suy yếu, phổi trở nên xơ cứng như nhựa, người uống nó sẽ ngạt thở mà ch.ết đó!”

Mẹ chồng tôi cũng khóc: “Đúng là số khổ quá! Một chai lớn như vậy, sao mà sống nổi cơ chưa!”

Tôi lắng nghe rất kỹ: “Hai người hiểu biết nhiều nhỉ. Ngay cả với kiến thức chuyên môn mà cũng biết tường tận như vậy. "

"Đương nhiên, tôi từng kên Baidu xem qua mà, còn..." Phùng Đan lỡ nói mấy câu thì vội vàng ngậm miệng lại, quay lưng về phía tôi rồi giữ im lặng

Hai người họ đã nôn mửa nhiều lần trên đường đi, khiến các bác sĩ và y tá phải chật vật. Cuối cùng cũng đến được bệnh viện, họ được y tá bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu.

Trước cửa phòng cấp cứu, tôi và cô Ngô nhìn nhau, cả hai đều mỉm cười.

Loading...