Hạt Ngọc Rơi Qua Kẽ Ngón Tay - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-09-29 18:55:24
Lượt xem: 823
Giờ đây có không ít thời gian rảnh rỗi, chọn một trường học tốt cho Trúc Nhi, mua hai tấm vải tốt cho Xuân Hương và mẹ nàng ấy, đợi khi rảnh rỗi, lại may cho mình một bộ quần áo đẹp.
À phải rồi, còn phải gửi một đơn kiện lên công đường, tố cáo chính mình ăn cắp.
Ta đã ăn cắp trâm vàng của Ngâm Nguyệt cô nương, mong quan phủ điều tra làm rõ.
Không ngờ một đơn kiện, đến không phải là trâm vàng, mà là quan sai từ kinh thành.
Nhà chồng của Ngâm Nguyệt tham ô tiền cứu trợ thiên tai, triều đình giáng tội, tịch biên xử trảm. Trước khi gió tanh mưa m.á.u nổi lên, Liễu Ngâm Nguyệt đã thu xếp châu báu trang sức, vội vàng dẫn Triệu Kỳ Nhi đến nương nhờ Bùi Thanh Thư.
Giờ đây nhà Triệu gia bị hạch tội bỏ tù, Liễu Ngâm Nguyệt và Triệu Kỳ Nhi trở thành tội phạm đào tẩu, đương nhiên phải áp giải về kinh thành chờ phán xét.
Quan binh đến đột ngột, Liễu Ngâm Nguyệt đang ở trong khách điếm thậm chí không kịp thu dọn hành lý. Mọi người xem náo nhiệt, chỉ thấy chiếc trâm vàng bị mất mà Ngô đại thẩm đã nói và một đống tang vật lẽ ra phải tịch biên bày la liệt trên mặt đất.
"Quan gia, hai chiếc trâm này là của nương tử ta Ngọc Nương bị mất, không phải đồ của Liễu Ngâm Nguyệt."
Hai chiếc trâm đó được làm thô thiển, trong một đống đồ quý giá có vẻ không đáng kể. Mẹ Xuân Hương cũng nói rằng đã thấy Bùi tướng công mua, chắc là kẻ trộm lấy đi rồi đổ oan cho Ngọc Nương.
Liễu Ngâm Nguyệt ôm Triệu Kỳ Nhi, nghe mẹ Xuân Hương nói vậy, tức giận đến run rẩy cả người: "Sao ngươi có thể vu oan người khác! Ai trộm đồ của ngươi! Rõ ràng là. . ."
Nói xong, nàng ta cũng sững sờ.
Ta lặng lẽ nhìn nàng ta.
Cuối cùng Liễu Ngâm Nguyệt cũng mất đi vẻ kiêu căng ngày thường, nàng ta điên cuồng muốn kéo áo ta, giọng tuyệt vọng lại không cam lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hat-ngoc-roi-qua-ke-ngon-tay/phan-8.html.]
"Ta và Bùi ca ca là thanh mai trúc mã, nếu không có ngươi chen ngang, nhất định huynh ấy sẽ chờ đợi ta suốt đời không thành thân, ta đã sớm dẫn Kỳ Nhi tái giá rồi!"
Bùi Thanh Thư che chở ta phía sau, mắt đầy vẻ chán ghét: "Làm sao ngươi có thể so với Ngọc Nương được? Ta c.h.ế.t cũng không cưới ngươi."
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Mẹ con Liễu Ngâm Nguyệt bị áp giải về kinh, Ngô đại thẩm vô cớ gây chuyện bị đánh mười hèo.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, đã đến Trung thu.
6
Vào ngày Trung thu, trăng tròn gió mát. Bùi Thanh Thư dọn dẹp viện tử, vừa mua vừa nấu, bày biện cả sân đầy món ngon. Ta vốn không muốn đi, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn dẫn Trúc Nhi về.
Thấy ta nắm tay Trúc Nhi đứng ở cửa, Bùi Thanh Thư vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vàng đón ta vào. Trúc Nhi thấy ta đối xử với Bùi Thanh Thư tốt hơn một chút cũng sẵn lòng mỉm cười với hắn.
Khi trăng lên, Trúc Nhi đã buồn ngủ, về phòng đi ngủ. Dưới ánh trăng chỉ còn lại ta và Bùi Thanh Thư.
Hắn trang trọng lấy ra hai chiếc trâm kia đưa cho ta, từng câu từng chữ chân thành tha thiết:
"Ngọc Nương, trước kia đều là ta hồ đồ, không biết quý trọng người trước mắt, sống rối tinh rối mù, cũng khiến nàng phải chịu không ít ấm ức. Ta thề, từ nay về sau sẽ không còn ai quan trọng hơn nàng, mỗi năm đến ngày sinh nhật của nàng, chúng ta sẽ đi chợ, mua trang sức quần áo cho nàng, chỉ cần nàng vui."
Nói đến chỗ xúc động, Bùi Thanh Thư nắm lấy tay ta: "Những ngày nàng không ở đây, ta mới biết trước kia ta đã hoang đường đến mức nào. Sau này nàng muốn học chữ, ta sẽ dạy nàng học chữ ngâm thơ. Cũng chẳng cần trà Long Tỉnh gì, chỉ cần là trà do nàng pha thì đều là trà ngon. Sau này Trúc Nhi đi học, nàng cũng không cần lo lắng, đã có ta ở đây. Ngọc Nương, chúng ta cùng nhau sống những ngày yên ổn, được không?"
Dưới ánh trăng, ta nhìn kỹ mặt mày của hắn.
Thấy ta nhìn về phía hắn, trong mắt Bùi Thanh Thư tràn ngập vẻ mừng rỡ điên cuồng. Hắn nắm tay ta, áp lên mặt mình.
Ánh trăng dịu dàng, giống hệt như đêm bọn ta đính ước năm đó. Hôm đó cũng là Trung thu.