Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hãy Để Hoa Nở - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-04-23 15:18:16
Lượt xem: 8,982

Tạ Tầm hít một hơi sâu, sau đó không nhìn tôi lấy một cái, xoay người đi ra ngoài.

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Thấy anh ấy đá một cái làm Lục Hàn lảo đảo, sau đó nhấc chân xoay người, biến mất trong tầm mắt của tôi.

 

Ngược lại Lục Hàn vội vàng chạy vào phòng.

Trong mắt anh ta tràn ngập niềm chờ mong, hấp tấp mở miệng:

“Em đừng giận…” 

 

“Chia tay đi, Lục Hàn.”

 

8.

Tôi và anh ta đồng thời mở miệng.

Vẻ mặt anh ta trở nên phức tạp.

Trong nháy mắt giống như quả cà héo rũ.

“Anh có thể giải thích.”

 

Tôi im lặng, cúi đầu nhìn về phía điện thoại di động.

 

Anh ta thao thao bất tuyệt:

“Cố Vi là học muội của anh, em biết đấy, anh đã nói với em rồi, cô ấy mới học năm nhất, ở nơi đất khách quê người lẻ loi một mình tìm tới anh, anh cũng không có cách nào…”

 

“Cô ấy đã tỏ tình với anh, nhưng anh không đồng ý, hôm qua là ngoài ý muốn, hôm qua là sinh nhật cô ấy, cô ấy nói chỉ cần anh tổ chức sinh nhật cho cô ấy thì cô ấy sẽ không đeo bám anh nữa.”

 

Anh ta nói liên tục hai mươi phút, thấy tôi không có ý ngẩng đầu, Lục Hàn tiến lại gần.

 

Anh ta lại mở rộng hai tay, muốn ôm tôi vào lòng…

 

Tôi đã nói rồi.

 

Tôi thật sự rất yêu anh ta, cho nên trước kia mặc kệ tôi tức giận, chỉ cần anh ta ôm một cái, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.

 

Thật ngu ngốc, đúng là tôi đã tự bê đá đập chính mình. 

 

Nhưng giờ đã khác.  

 

Tôi vừa lui lại, nỗ lực tránh né, vừa giãy dụa, liền nhìn thấy chiếc bình sắt đặt trên bàn.

 

Là khi nãy Tạ Tầm lấy hâm sữa nóng.

Tôi cầm lên, đập xuống, làm Lục Hàn ngẩn ngơ.

 

Sau khi thấy rõ chữ trên bình sắt, sắc mặt của anh ta càng xanh mét.

“Quán quân võ thuật toàn quốc 2022 - Tạ Tầm.”

 

Vẻ mặt Lục Hàn trở nên xa lạ.

Anh ta ngước mắt lên, từ trên cao nhìn xuống tôi.

 

“Tìm một quán quân võ thuật che chở cho em, anh đã hiểu tại sao em lại chạy ngàn dặm xa xôi để tới đây.”

 

“Đến để chia tay anh đúng không.”

 

“Anh ta bảo vệ được em sao?”

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt của anh ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hay-de-hoa-no/chuong-5.html.]

“Lục Hàn, anh cút đi.”

 

Tôi quyết định chọc thủng lớp ngụy trang của anh ta.

“Tôi đã nghe thấy tất cả những lời anh nói rồi.”

 

“Đừng để tôi hận anh.”

9.

Lục Hàn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt tôi, sau đó quyến luyến tiến lại gần.

“Để cho anh ôm em một cái đi.”

 

Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn.

Trước khi nôn ra, tôi giơ tay vung tới.

Trong nháy mắt cái bạt tai rơi vào trên mặt anh ta, tiếp xúc với da mặt trơn nhẵn khiến tôi bắt đầu run rẩy.

 

“Cút!” Tôi quát lớn.

 

Anh ta không tin.

Nhưng vẫn xoay người rời đi.

Tôi há hốc mồm thở hổn hển, nhìn về phía hoá đơn viện phí đã thanh toán trên màn hình điện thoại di động.

 

Ngoài cửa có thêm vali lúc tôi kéo tới.

Hồi lâu sau tôi mới hồi phục được tinh thần.

Có lẽ Tạ Tầm thật sự bị tôi chọc giận, trời tối rồi anh ấy vẫn chưa trở lại. 

Tôi không có thông tin liên lạc của Tạ Tầm.

 

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Lúc xuất viện chỉ có thể đem tấm thẻ của mình bỏ vào ví heo con, nhờ y tá chuyển cho anh ấy.

 

Đặt cược đi.

Từ lúc ở chung có thể biết được anh ấy có vẻ rất thân quen với tôi.

Nếu anh ấy quen biết tôi, đương nhiên sẽ đoán được sinh nhật tôi chính là mật mã thẻ ngân hàng.

 

Hẹn gặp lại.

 

Tôi nắm chặt vali kéo đi. 

 

10.

Đi bộ ngàn dặm trở lại trường học, tôi đã sức cùng lực kiệt.

Tôi nhìn thấy ảnh chụp chung của Lục Hàn với Cố Vi trên mạng xã hội.

 

Mặc dù không chụp chính diện khuôn mặt, nhưng đủ để nhận ra đó không phải là tôi.

Lúc trước để tạo bất ngờ và tiện liên lạc với tôi, Lục Hàn đã thêm từng người bạn cùng phòng của tôi vào wechat.

 

Cho nên mọi người hẳn là đều đã biết…

Tôi nhìn thấy vẻ mặt thân thiết của bạn cùng phòng, cố gắng gượng cười, liền thấy biểu tình của cô ấy rất ấp úng.

 

Trong lòng liền cảm thấy không đúng, nhưng tôi không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.

Một lúc lâu sau, trưởng phòng đứng dậy nhận lấy hành lý trong tay tôi.

“Châu Châu, vừa mới về đã kịp ăn cơm chưa?”

 

Cô ấy vỗ vai tôi.

“Còn đang giờ nghỉ, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”

 

Tuy nói Lục Hàn là cặn bã, nhưng tình cảm ba năm không phải là giả.

Bôn ba vất vả cùng sợ hãi khi bị thương, uất ức nuốt chửng tôi, khiến hốc mắt tôi nóng ran, trào lệ. 

 

Loading...