Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HỆ THỐNG GIAO NHẦM KỊCH BẢN "NGƯỜI LỚN” CHO TÔI RỒI! - C9

Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:22:10
Lượt xem: 1,132

9.

 

Ánh mắt Thẩm Mệt sáng ngời.

 

Cậu ấy hướng dẫn từng bước, dịu dàng lưu luyến, một tay bảo vệ gáy tôi.

 

Nụ hôn ùn ùn kéo đến, hôn đến hai chân tôi như nhũn ra, đầu óc mơ hồ.

 

Hai tay tôi vô lực bám vào Thẩm Mệt......

 

Tiến độ công lược hiển thị 55%.

 

Nhìn thấy những con số trên bảng điều khiển, tôi hôn mạnh hơn.

 

Nhịp nhàng đáp lại Thẩm Mệt, lòng như trống rỗng.

 

Tôi cảm thấy như đang nghẹt thở.

 

Nhưng con số trên mặt bảng lại không hề nhúc nhích nữa.

 

“Có chuyện gì vậy?”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Mùi chanh nhàn nhạt quấn lấy chóp mũi tôi, tôi rùng mình một cái.

 

Một cảm giác như bị điện giật đột nhiên lan ra khắp tứ chi.

 

Hơi thở của chúng tôi càng lúc càng gấp...

 

Chẳng lẽ, Thẩm Mệt….?

 

“Dừng!” Tôi đã quyết định.

 

Tôi nắm lấy cơ hội hít thở, nói: "Chúng ta đi khách sạn đi.”

 

Thẩm Mệt nhìn tôi, khóe môi nhếch lên, cười hài hước.

 

Cậu ấy thay tôi thắt dây an toàn, khởi động chân ga.

 

Từ lúc xuống xe, Thẩm Mệt đã nắm chặt bàn tay tôi. 

 

Giống như là, giống như sợ tôi đổi ý, trốn mất.

 

Tôi nhìn thấy chính mình trong gương phản chiếu ở đại sảnh khách sạn, cổ trắng nõn nhuộm lên màu đỏ như hoa đào.

 

Tôi sờ sờ khuôn mặt đang nóng lên, đỏ như vậy sao? Một nửa là vì tức giận.

 

Trong lòng thầm mắng hệ thống.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/he-thong-giao-nham-kich-ban-nguoi-lon-cho-toi-roi/c9.html.]

Tôi coi nó là papa, có hệ thống nào lại hãm hại con gái như nó sao?

 

Thẩm Mệt nhìn tôi, nắm tay tôi chặt hơn một chút.

 

Tôi bày ra một khuôn mặt ch không sợ.

 

Không hề báo trước, cậu ấy bật cười.

 

Tôi trừng mắt liếc một cái: "Mở cửa.”

 

Thẩm Mệt mở cửa phòng khách sạn, ra dấu mời.

 

Cậu ấy cố ý kéo dài giọng, buồn bực cười nhẹ nói: “Chị, đây cũng là lần đầu tiên của em, chị không chịu thiệt.”

 

Tốc chiến tốc thắng, tôi nhắm mắt lại lại hôn.

 

Lần này nhiệm vụ hoàn thành, mặc kệ lần sau hệ thống cho tôi bao nhiêu khen thưởng, tôi cũng sẽ không tới.

 

Quả thực là quá không đáng tin cậy!

 

Thẩm Mệt hơi thở nặng nề, mặt mày ửng đỏ. Cậu ấy thở hổn hển, nói:

 

“Chị, đây là cơ hội cuối cùng để chị kêu ngừng."

 

“Đã đến đây rồi, có phải em không được hay không?”

 

Bảng nhiệm vụ vẫn không thay đổi, tôi vội vã đẩy Thẩm Mệt lên giường.

 

Trong lúc này, bất chợt truyền đến tiếng đập cửa!

 

Không phải gõ cửa, là có người đang đập cửa.

 

Sau khi bị cắt ngang, tôi xấu hổ liếc mắt nhìn Thẩm Mệt: "Để chị đi xem.”

 

Thẩm Mệt ngăn tôi: "Đừng đi.”

 

Giọng cậu ấy khàn khàn: "Tiếp tục.”

 

Nhưng ngoài cửa vừa đập vừa đạp, thật sự khiến tôi…tưởng là bắt gian?

 

Hứng thú hoàn toàn không có!

 

Tôi tránh Thẩm Mệt, cùng mái tóc rối bời đi về phía cửa.

 

Thẩm Mệt ngăn tôi lại sau lưng, mở cửa với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng.

 

 

 

Loading...