HẸN VỚI LỚP TRƯỞNG ĐẠI HỌC THANH HOA - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-05-21 08:51:47
Lượt xem: 7,551
5
Một tuần sau khi chia tay, tôi không thể kiềm chế việc nhờ bạn cùng phòng xem thử trang cá nhân của anh ta..
Kết quả là, "không có gì."
Như thể tôi chỉ là một phần trong cuộc đời mà anh ta muốn xóa bỏ ngay lập tức, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tôi cảm thấy có chút buồn.
"Viên Viên, các cậu thật sự chia tay rồi à?" Bạn cùng phòng hỏi tôi.
"Ừ." Tôi trả lời một cách uể oải.
"Anh ấy đối xử với cậu tốt thế mà, sao lại chia tay?" Bạn cùng phòng luôn rất ủng hộ chúng tôi.
Theo lời cô ấy, tôi - một người mắc chứng trì hoãn nghiêm trọng - cuối cùng đã tìm được khắc tinh.
"À, không có gì đâu, chỉ vì tôi đi vệ sinh lâu quá mà thôi." Tôi vừa uống trà sữa vừa nói về chuyện chia tay một cách nhẹ nhàng.
"Hả? Cái gì? Cố Tri Hành nghiêm khắc vậy sao?" Bạn cùng phòng ngạc nhiên.
"Cậu mới biết Cố giáo sư hôm nay à?" Tôi liếc cô ấy một cái đầy bực bội.
"Thế sao không đi nhanh hơn?"
Tôi!!!
Nghe xem, đây có phải là lời con người nói không?
Kể từ khi tôi yêu Cố Tri Hành, không chỉ tôi bị anh ta tẩy não, mà cả phòng của tôi cũng bị anh ta quản lý, bây giờ họ còn tìm lỗi ở tôi sao?
"Tôi bị táo bón, sao mà nhanh được?" Tôi thực sự muốn khóc mà không có nước mắt.
"Cố giáo sư ngày nào cũng kiểm soát chế độ ăn của cậu, sao cậu lại bị táo bón được chứ?" Cô ấy thở dài, "Đó chính là lỗi của cậu rồi."
"Điên mất - Cút!"
Tôi cầm sách chạy ra khỏi phòng.
Phòng ký túc này sắp trở thành fan group của Cố Tri Hành mất rồi, tôi thực sự không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa.
Vừa chạy xuống lầu, tôi thấy một bóng dáng mặc áo sơ mi trắng đứng dưới gốc cây ngô đồng.
Tim tôi đập mạnh.
Cố Tri Hành?
Anh ta cũng nhìn thấy tôi.
Một tuần không gặp, tiểu tử này vẫn đẹp trai ghê -
Tôi giả vờ bình tĩnh đi tới.
"Cố Tri Hành." Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Anh ta đứng đó chỉnh lại kính, hình như cũng có chút xúc động, khóe miệng nở nụ cười.
Giây tiếp theo -
"Em trễ 30 phút." Anh ta bình tĩnh nói.
Tim tôi thắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hen-voi-lop-truong-dai-hoc-thanh-hoa/chuong-5.html.]
"Xin lỗi, em... em không nghe thấy chuông báo thức." Tôi lo lắng xin lỗi anh ta.
Nỗi sợ bị trễ giờ khiến tôi run rẩy.
"Bữa sáng không được ăn nữa..."
Mặt anh ta tối sầm, quả nhiên lại giận rồi.
Anh ta nhìn tôi một cái, với vẻ mặt thất vọng, quay người bước sang bên cạnh, ném bữa sáng vào thùng rác.
Bịch một tiếng.
Tôi cảm thấy như đầu mình bị sét đánh trúng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt cảm thấy mình thật đáng thương.
Tôi giống hệt bữa sáng bị anh ta ném đi vậy.
Thức ăn quá hạn, chỉ có thể bị vứt vào thùng rác không thương tiếc.
Và tôi chính là đồ rác rưởi.
"Đi thôi, đến thư viện, anh đã chiếm chỗ rồi." Anh ta trở lại bình thường, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng lòng tôi chua xót.
"Em không đi nữa." Tôi quay người bước về phía sân vận động.
"Em đang giận cái gì?" Anh ta bước lên kéo tôi lại, vẻ mặt bất lực.
"..." Tôi dừng lại, cố kìm nước mắt, "Chúng ta chia tay rồi."
"..." Anh ta sững lại một giây, "Em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Tôi muốn đi, nhưng anh ta không buông.
"Em sửa lại tật xấu của mình, anh sẽ rút lại lời đã nói." Anh ta như thể đang nhượng bộ rất nhiều.
"Không cần!"
Tôi thật sự phát điên.
Sao tôi lại còn hy vọng vào anh ta kia chứ.
"Anh đã làm gì sai?" Anh ta hỏi tôi.
"Anh không sai." Tôi đối đáp lại.
"Em cũng thừa nhận, em biết sai mà không sửa, còn giận anh?"
Anh ta tiếp tục hỏi tôi.
"..." Tôi cúi đầu đi tiếp, không muốn nói chuyện.
"Người trì hoãn sẽ chẳng bao giờ thành công, em muốn trở thành người như vậy à?"
Anh ta nghiêm giọng đứng trước mặt, chặn đường tôi.
"Được rồi, tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi không muốn sửa!" Tôi không nhịn được hét lên với anh ta.
"Biết sai mà không sửa?" Anh ta rất ngạc nhiên.
"Tôi là đồ rác rưởi, đừng ở gần tôi nữa." Nói xong câu đó, tôi bỏ đi.