HIỆN CA CỦA TÔI BỎ NHÀ ĐI RỒI~ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-27 12:40:43
Lượt xem: 347
__________
Tôi và bạn trai cãi nhau, anh ấy lại dùng chiêu bỏ nhà đi bụi.
Tôi ôm trái dưa hấu, thảnh thơi nhìn anh ấy đang thu dọn hành lý.
“Nắng nóng thế này, anh đừng mang áo lông vũ theo nữa.”
Anh ấy vẫn không thèm để ý.
Biết mình sai, tôi đành tiễn anh ra đến cửa.
“Trần Hiện, anh có về ăn cơm không?”
Anh ấy lườm tôi một cái, buông lời cay nghiệt:
“Tống Ngôn Tâm, anh sẽ cho em biết, mất anh rồi, em đừng mong sống vui vẻ một ngày nào.”
__________
1.
Tuần đầu tiên sau khi Trần Hiện rời đi.
Tôi có chút nhớ anh ấy.
Mở danh sách liên lạc, thấy ảnh đại diện của anh đã đổi thành hình chú chó nhỏ giận dỗi.
Đây không phải là lần đầu tiên Trần Hiện bỏ nhà đi.
Nhưng lại là lần xa nhau lâu nhất.
Tôi định để anh ấy bình tĩnh thêm vài ngày.
Nhưng các quán ăn ở khu vực gần nhà tôi đã ăn hết sạch rồi, thực sự hơi nhớ món anh nấu.
Chỉ là dỗ dành bạn trai mình mà thôi, không phải chuyện gì đáng xấu hổ.
Tôi kiên quyết tự nhủ.
Rồi gửi tin nhắn đầu tiên cầu hòa.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
[Trần Hiện, em sai rồi, anh về đi.]
Tin nhắn không gửi đi được.
Dấu chấm than đỏ đột ngột xuất hiện.
Để thông báo rằng đối phương đã chặn tài khoản này rồi.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt mười phút.
Sao anh ấy dám…
Dám chặn tôi!!!
Cãi nhau thì cãi nhau.
Nhưng không được phép chặn đối phương chính là nguyên tắc giữa chúng tôi!
Là Trần Hiện đã phá bỏ quy tắc trước.
Vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn.
2.
Tôi gọi một cuộc điện thoại, hẹn cô bạn thân đến quán bar.
Tô Mạn thấy tôi liên tục uống mấy ly liền, không khỏi lên tiếng khuyên nhủ:
“Hai người lại cãi nhau nữa phải không.”
“Cậu đó, Trần Hiện ngoài vấn đề thúc giục kết hôn ra thì có chỗ nào không tốt chứ?”
Tôi ôm cánh tay Tô Mạn, lớn tiếng nói:
“Nhắc đến kết hôn là tớ lại bực!”
“Tớ với anh ấy yêu nhau sáu năm, cũng đã cãi nhau nhiều như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy chặn tớ!”
“Mong làm hòa mà với thái độ đó sao? Đừng mơ tưởng!”
Tô Mạn đã quá quen thuộc với cảnh này.
Cô ấy vỗ lưng tôi.
“Được rồi, không kết bạn thì không kết bạn.”
“Cùng lắm thì đổi người yêu khác.”
Tôi ôm chặt cô ấy, hôn lên má một cái.
“Hehe, đúng là chị em tốt của tớ.”
“Đàn ông chó móa gì, để hắn đi mà ăn c*t ấy!”
Tôi mơ hồ nghe thấy âm thanh ly vỡ từ bàn bên cạnh.
3.
Tối nay uống nhiều quá, tôi cứ nằng nặc kéo Tô Mạn đòi gọi người mẫu nam.
Cô ấy kiên quyết không đồng ý.
Hết sức ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hien-ca-cua-toi-bo-nha-di-roi/chuong-1.html.]
Nhét tôi vào ghế sau của xe taxi.
Tôi nắm tay Tô Mạn, khóc nức nở.
“Tớ không muốn về nhà!”
“Căn nhà đó bây giờ quá lạnh lẽo rồi, không có nổi một bữa cơm nóng!”
“Anh ấy nguyền rủa tớ không có một ngày tháng tốt lành, tớ càng phải sống tốt hơn nữa!”
“Tớ muốn gọi mười tám người mẫu nam!”
“Ngủ đến trời đất điên đảo!”
“Trời sập đất lở! Biển cạn đá mòn!”
Tô Mạn không thể chịu nổi nữa, đóng sầm cửa xe.
“Cậu giữ lại cho bản thân chút thể diện đi!”
4.
Tôi nằm trên hàng ghế sau rộng rãi, quan sát tài xế.
“Trẻ như vậy mà đã ra ngoài lái xe, chắc là vất vả lắm nhỉ.”
“Không vất vả, bạn gái muốn gọi người mẫu nam, tôi phải kiếm thêm tiền.”
Giọng tài xế trầm thấp, còn… khá dễ nghe.
Tiếc rằng cũng là một người si tình.
Tôi lại gần, dựa vào ghế nhìn góc nghiêng của anh ta.
Anh ta đeo khẩu trang.
Chỉ lộ ra đôi mắt sắc sảo và yêu nghiệt.
Bàn tay nắm vô lăng, trắng trẻo lại thon dài, mạch m.á.u xanh nhàn nhạt nổi lên.
Vừa thô vừa đẹp.
Tôi thay anh ta bất bình:
“Bạn gái của anh thật là không hiểu chuyện, bỏ một người bạn trai tốt như vậy, đi gọi...”
Tôi ngừng nói.
Người tài xế kia liếc nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm.
“Hồi đó là cô ấy theo đuổi tôi, đến khi có được thì không còn trân trọng nữa.”
Chậc.
Lại có chút giống hoàn cảnh của tôi.
Trần Hiện là học bá mà tôi theo đuổi suốt nửa học kỳ mới được.
Chúng tôi bên nhau sáu năm, vừa tốt nghiệp anh ấy đã ngay lập tức muốn kết hôn.
Tôi thấy phiền đến mức cãi nhau với anh và chiến tranh lạnh.
Chúng tôi đã giận đối phương về việc này cả gần tám trăm lần rồi.
Nhưng Trần Hiện rất giàu.
Anh ấy sẽ không ra ngoài lái taxi đâu.
Trần Hiện còn vô cùng chiếm hữu.
Sẽ không kiếm tiền để tôi đi gọi người mẫu nam như thế.
Trải nghiệm tương tự, nhưng cuộc đời hai người họ đều khác nhau một trời một vực.
Tôi với tư cách là người từng trải, an ủi tài xế:
“Trái đắng cũng là trái, đôi khi anh cũng nên tự kiểm điểm, cô ấy muốn gọi người mẫu nam, có phải vì anh không đủ thú vị hay không.”
Chiếc xe đột ngột phanh gấp lại.
Tôi xoa xoa cái trán vừa bị cụng đau, giọng không vui:
“Này, anh tài xế à, tay lái của anh không được rồi!”
Anh ta tháo dây an toàn, đi đến ghế sau.
Một tay kéo tôi vào lòng.
“Không đủ thú vị hả?”
“Mười tám người mẫu nam, Tống Ngôn Tâm, em giỏi lắm!”
Tôi gỡ khẩu trang của anh ta, sau khi nhìn rõ khuôn mặt đó, lập tức tỉnh rượu hơn nửa.
“Trần Hiện! Anh bị điên à——”
Lời chưa kịp nói, đã bị anh ấy cúi đầu hôn xuống.
Vừa hôn vừa cởi tất của tôi.
“Chê anh cổ hủ?”
“Bãi đỗ xe đủ thú vị chưa?”
“Nhập vai làm tài xế đã đủ thú vị chưa?”