Hoa Đăng Gửi Nỗi Tương Tư - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-19 19:15:20
Lượt xem: 901
Cách hắn không xa, Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng giơ ngón tay cái với ta, trong mắt vô cùng kích động.
Ta thật sự đã liều mình vì bọn họ, nhất định phải để bọn họ khao ta một bữa thịnh soạn!
Cữu cữu ta dường như đã tỉnh rượu được một nửa, lại như đang ngẩn người ra, cười ha hả nói: "Lời trẻ con không nên để bụng, lời trẻ con không nên để bụng, ha ha."
Hoàng đế cữu cữu hồi cung, để lại đầy rẫy lời đồn đại.
Mọi người đều nói ta không chỉ học hành chẳng ra gì, mà còn mất hết lương tâm, phá hoại danh tiếng, hủy hoại hôn nhân của người khác.
Nói danh tiếng của Diệp đại nhân đều bị ta làm hỏng rồi.
Một lần chưa đủ, còn muốn phá hoại thêm hai ba lần nữa.
Còn lo lắng không biết còn cô nương nào muốn gả cho hắn nữa không.
Chẳng lẽ không thấy vô số cô nương muốn an ủi trái tim bị tổn thương của Diệp Khuynh sao!
35.
Hừ!
36.
Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng biết rõ ta đã hy sinh to lớn.
Nào là đủ loại quà tặng quý giá, nào là mời ta ăn cơm uống rượu.
Rượu trúc diệp thanh thượng hạng.
Triệu Ngọc đào rượu trúc diệp thanh mà cha hắn đã chôn giấu năm năm ra.
Ta uống say mèm, gan to bằng trời.
Vì vậy, khi nhìn thấy Diệp Khuynh đang lững thững đi tới trong ánh trăng bên ngoài quán rượu, ta loạng choạng tiến lên, nhón chân khoác tay lên vai hắn, cười với hắn.
Diệp Khuynh thật sự rất đẹp, như đóa hoa tươi dưới ánh trăng.
Ánh mắt sâu thẳm, ẩn chứa cả bầu trời đêm cao vời.
Rượu làm can đảm, ta không sợ chút nào.
Ta rất bất lịch sự dùng mu bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, cười đến mức vẻ mặt gian xảo: "Này, Diệp mỹ nhân, đúng là sinh ra đã xinh đẹp quyến rũ—hic—"
Ta lảo đảo một bước, hắn đưa tay đỡ ta.
Ta vô cùng phấn khích, kéo vạt áo hắn, quay đầu lại hét lớn: "Huynh đệ! Mau khiêng Diệp mỹ nhân vào phòng ta! Ta muốn yêu thương hắn thật tốt!"
"Đến rồi đến rồi!"
"Khiêng khiêng khiêng!"
Mấy tên say rượu loạng choạng đứng dậy đi về phía này.
Ta thúc giục: "Nhanh nhanh nhanh!"
Đột nhiên mu bàn tay đau nhói, tiếp theo eo bị siết chặt.
"Ơ?"
Gió thu mát lạnh thổi vào mặt, như thể tổ tiên cho ta hai cái tát.
Đánh ta cái đồ không biết trời cao đất dày này.
Trong cơn mơ màng, ta hình như nghe thấy hắn gầm lên đầy tức giận và bất lực: "...Là ngươi trêu chọc ta trước, tại sao cứ trêu chọc ta...Đều là nam tử, ta phải làm sao với ngươi..."
...Nam tử?
Ta là nữ mà!
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta ngủ ngon lành trên giường của mình, đầu đau như búa bổ.
Ngoại trừ việc uống rượu, chẳng nhớ được gì cả.
Thu dọn xong xuôi, ta đến thư viện trước, rồi đến Diệp phủ.
Hôm nay Diệp Khuynh đặc biệt u ám đáng sợ.
Ta không dám đến gần.
"Cái đó...Diệp, Diệp đại nhân..."
"Nói lắp cái gì?"
Ta hít sâu một hơi: "Diệp, Diệp đại nhân hôm nay không lên triều sao?"
"Nghỉ."
"Ồ, ồ ồ." Ta do dự không tiến lên và cố gắng bỏ chạy.
"Lại đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoa-dang-gui-noi-tuong-tu/chuong-15.html.]
Được rồi, chỉ có thể cắn răng đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ở khoảng cách gần như vậy, mới nhìn thấy khóe miệng hắn bị trầy da.
"Vết thương trên miệng Diệp đại nhân là sao vậy?"
Hắn ngẩng đầu, nhìn ta một cái.
Ta bị ánh mắt này nhìn đến nổi da gà.
"Bị răng nanh của một con ch.ó nhỏ cắn."
Cái gì?
Chó cắn?
Không phải, Diệp Khuynh bị điên rồi sao lại đưa miệng cho chó cắn?
Ta cười gượng hai tiếng: "Con chó này thật không biết điều."
Diệp Khuynh không nói gì, đưa bút lông qua: "Chép lại Luận Ngữ đoạn thứ mười."
"..."
37.
Mùng bảy tháng bảy, lễ Thất tịch.
Diệp Khuynh tặng ta một chiếc đèn lồng hình xúc xắc, mỗi mặt của xúc xắc đều màu đỏ.
Ta rất thích, treo nó trên mái hiên phòng mình, nhìn nó đung đưa theo gió, trong lòng rất vui vẻ.
38.
Làm thơ viết từ thì ta không biết, nhưng chữ của ta càng viết càng đẹp.
Cha ta cầm chữ của ta cười đến nỗi không ngậm miệng được.
"Phải cảm ơn Diệp Khuynh, nhi tử ta cũng là người có học rồi!"
Khổng ma ma ho khan hai tiếng, trừng mắt nhìn cha ta: "Là nữ nhi, nhi tử có học gì chứ?"
"Hề hề hề hề, nhi tử hay nữ nhi gì cũng giống nhau, đều giống nhau."
"Nào, tiểu thư, uống thuốc thôi."
Ta nhíu mày: "Ma ma, thuốc này đã uống nửa năm rồi, không thể ngừng được sao?"
"Không được, phải kiên trì uống đủ hai năm."
Ta nín thở uống một hơi cạn sạch.
Bản thân ta không sợ uống thuốc, nhưng uống liên tục lâu như vậy, ngày nào cũng một bát thật sự hơi buồn nôn.
"Con gái nhà người ta muốn uống cũng không có phúc phần này đâu!"
Ta sờ sờ bộ n.g.ự.c không có gì thay đổi, lại bị ma ma đánh vào tay một cái.
"Con gái con đứa, sờ chỗ đó làm gì?"
Ta vẫn không phục, xoa xoa chỗ đau lẩm bẩm: "Mọc to như vậy để làm gì, cũng đâu phải vắt sữa cho dê con."
"Phì phì phì, nói bậy bạ gì vậy!"
Khổng ma ma quay đầu lại mắng cha mẹ ta dạy con gái không ra gì nữa.
Ta vội vàng chuồn mất.
Triệu Ngọc hào hứng kéo ta đi nghe kể chuyện.
Người kể chuyện lên giọng trầm bổng, kể lại câu chuyện ta và Diệp Khuynh từ oan gia đến yêu nhau một cách sống động như thật.
Ta: "..."
Cái gì vậy!
Không đến hai ngày, Dương Văn Húc lại mang đến một cuốn sách, ta lật xem.
Cũng là thoại bản kể về ta và Diệp Khuynh từ ghét nhau đến trao gửi tình ý.
Trời ơi!
Sau đó, khi tham gia một số yến tiệc, ánh mắt của đám công tử nhà giàu và tiểu thư khuê các nhìn ta đều khác lạ!
Ngay cả ánh mắt của Diệp Lan nhìn ta cũng không bình thường!
Nhìn đến mức ta sởn hết cả gai ốc.
Diệp Khuynh vẫn như thường lệ, nho nhã thanh tú, tự có phong thái riêng: "Trong sạch tự khắc trong sạch, không cần để ý."
Cũng đúng, ngay cả Diệp Khuynh làm quan cũng không để ý, ta để ý làm gì?