Hoa Hoa Tương Ngọc - 35
Cập nhật lúc: 2024-09-29 08:39:49
Lượt xem: 351
Ta thấy đích tỷ sắp bị Tố Tâm chọc tức đến chết, miệng mấp máy, n.g.ự.c phập phồng không ngừng, bèn thêm dầu vào lửa.
“Tố Tâm, ta vẫn dạy ngươi thế nào? Đây là Tứ tỷ tỷ của ta, ngươi phải làm gì?”
Tố Tâm lập tức hiểu ý, vội vàng làm ra vẻ thành khẩn cầu học: “Phu nhân dạy phải, người vẫn dạy chúng nô tỳ tiếp xúc với người khác phải biết cương biết nhu, gặp kẻ xấu mới có thể trở mặt, ngày thường phải giữ hòa khí, nô tỳ biết lỗi rồi, xin Tứ cô nương thứ tội, Tứ cô nương, nô tỳ sai rồi, xin người tha cho!”
Lời xin lỗi này khiến Khương Uyển tức đến mức lăn đùng ra, hai mắt trợn ngược. Tiểu tỳ đi theo nàng ta vừa vuốt n.g.ự.c vừa an ủi, mãi một lúc sau Khương Uyển mới tỉnh lại.
Nàng ta thấy ta đã cởi bỏ lớp ngụy trang khi còn ở nhà mẹ đẻ, một thân lụa là gấm vóc, đầu cài đầy trâm ngọc, nhìn vào đã thấy giàu sang phú quý, thậm chí còn ăn mặc xa hoa hơn cả nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoa-hoa-tuong-ngoc/35.html.]
Huống chi, giờ đây ta đã thoát khỏi sự kìm kẹp của đích mẫu, không còn phải dùng tóc mái che đi dung nhan, mà để lộ ra dung mạo thật của mình, càng khiến nàng ta tức đến đỏ cả mắt, hận không thể cào nát mặt ta. Ta đã từng nói rồi, ta giống mẫu thân ta, năm đó mẫu thân ta có gây bao nhiêu sóng gió cũng chẳng khiến cha ta có ý định đuổi bà đi, đủ thấy mẫu thân ta xinh đẹp nhường nào.
Nàng ta đã lấy lại bình tĩnh, thấy ta vẫn thản nhiên đứng đó không coi nàng ta ra gì, cơn giận bùng lên trong phút chốc, ánh mắt nàng ta ánh lên tia oán độc, không biết nghĩ đến điều gì, liền buông lời chế nhạo không chút kiêng dè: “Khương Hoa, ngươi có gì mà đắc ý? Dựa vào một kẻ tàn phế mà ngươi còn thấy vẻ vang lắm sao? Cả kinh thành này ai mà chẳng biết Tề Ngọc bị gãy hai chân, e rằng đến khả năng sinh con cũng không còn, ngươi đắc ý bây giờ, sau này có lúc ngươi khóc lóc đau khổ thôi!”
Nàng ta tự cho rằng đã nắm được điểm yếu của ta và ra tay thật tàn độc, nào ngờ ta đã không còn là tiểu thứ nữ yếu đuối trốn trong góc khóc thầm nữa rồi. Ta nghĩ, hai cái tát trước đó vẫn chưa đủ để nàng ta nhớ đời. Lần này, ta dùng móng tay cào qua, trên mặt Khương Uyển lập tức xuất hiện mấy vết thương rướm máu.
“Khương Uyển, ngươi nói ta thế nào cũng được, chỉ duy nhất không có tư cách nói về Thế tử!”
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, ánh mắt khinh bỉ, như thể nàng ta chỉ là một thứ rác rưởi. Mà thật ra, nàng ta còn không bằng rác rưởi.