Hoa Hồng Mục Nát - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-24 17:02:50
Lượt xem: 221
Kiếp này, số điểm tôi đạt được còn cao hơn điểm số đứng nhất toàn tỉnh của Tôn Diễm Thần ở kiếp trước 8 điểm.
“Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.” Tôi cười nhẹ.
Tôn Diễm Thần nắm chặt tay, trong mắt đầy sự mong chờ về một cuộc sống tốt đẹp phía trước.
Lâm Liễu dựa vào vai hắn, cũng mong đợi một cuộc sống phu nhân giàu có.
“Tôi cũng chúc hai người...” Tôi khẽ cười: “Được như ý nguyện.”
8
Sau đó nhiều năm, tôi không còn gặp lại Tôn Diễm Thần nữa.
Ngay cả mẹ của hắn cũng biến mất khỏi cuộc sống của tôi.
Tôi không hỏi mẹ về những gì đã xảy ra với nhà họ Tôn, chỉ biết rằng nhà họ đã chuyển ra khỏi khu biệt thự và từ đó bặt vô âm tín.
Lần tiếp theo tôi nghe tin về hắn là vào buổi họp lớp sau bảy năm.
Tháng Năm Đổi Dời
Lúc đó tôi đang theo học tiến sĩ, hoàn thành ước mơ tiến sĩ mà kiếp trước tôi đã bỏ lỡ.
Tại buổi họp lớp nhiều năm sau đó, mọi người đã không còn mang dáng vẻ tràn đầy sức sống của tuổi trẻ như xưa nữa, mà đã trở nên chín chắn, điềm tĩnh, khoác lên mình những bộ vest lịch lãm, phong độ ngời ngời, tay cầm ly rượu đỏ, trò chuyện về những hàng ngàn hàng vạn thương vụ làm ăn.
Sự xuất hiện của tôi đã thu hút mọi ánh nhìn.
Mạt Viên Viên chạy đến khoác tay tôi trước tiên: “Người bận rộn đây rồi! Cuối cùng cũng xuất hiện? Cậu nói xem, đã bao nhiêu năm rồi tớ không gặp cậu?”
“Cứ hai, ba ngày lại nhắn tin, không tính là gặp à?” Tôi lườm cô ấy một cái, cười nói: “Xin lỗi mọi người, vừa rồi có chút việc, làm chậm trễ một chút, tớ xin tự phạt ba ly.”
Các bạn học ùa lên.
“Hiểu mà, hiểu mà.”
“Tiểu Bạch hiện giờ là nhân vật nổi bật của trường chúng ta rồi. Nào là thành tựu nghiên cứu khoa học đạt vô số giải thưởng, lại đầu tư vào các công ty lần lượt lên sàn chứng khoán. Quả là vừa có danh tiếng vừa có tiền bạc, đúng là người bận rộn, bọn tớ nào dám trách cậu đến muộn?”
“Đúng thế, Tiểu Bạch chịu nể mặt đến tham dự đã là rất tốt rồi.”
Những lời nịnh hót lọt vào tai, đây là khung cảnh mà suốt bảy năm qua tôi đã quen thuộc.
Khác với kiếp trước, tôi đã dành phần lớn thời gian và tâm huyết vào nghiên cứu khoa học.
Phần còn lại, tôi dựa vào những ký ức từ kiếp trước, sau khi kiếm được khoản tiền đầu tiên, tôi bắt đầu đầu tư mạnh tay. Và những công ty tôi đầu tư, không ngoại lệ đều được niêm yết trên sàn chứng khoán, mang lại cho tôi một khoản lợi nhuận khổng lồ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoa-hong-muc-nat/5.html.]
“Nói mới nhớ, nam chính của bộ phim thanh xuân đau khổ của chúng ta đâu rồi?”
Bỗng nhiên có người hỏi: “Sao hôm nay không đến dự vậy?”
“Tiểu Bạch, hồi đó chúng tớ cứ tưởng sau kỳ thi đại học, cậu và Tôn Diễm Thần sẽ lập tức đến với nhau chứ.”
“Đúng vậy, dù sao cũng là thanh mai trúc mã, thành tích lại đều xuất sắc. Chúng tớ vẫn nghĩ hai cậu không yêu nhau là vì sợ ảnh hưởng đến kết quả học tập.”
“Tớ còn tưởng hai người đã yêu nhau từ lâu rồi, chỉ là giấu kín mà thôi.”
Một bạn nữ che miệng cười nói: “Nhắc đến mới nhớ, hồi đó trong buổi dạ tiệc tốt nghiệp, Tôn Diễm Thần tỏ tình với Lâm Liễu trước mặt biết bao thầy cô và bạn học, làm những bạn nữ như bọn tớ vừa ghen tị vừa hâm mộ.”
“Cậu ta đẹp trai, gia đình lại có điều kiện, dù thi đại học không tốt nhưng nền tảng vẫn vững chắc, cùng lắm thì học lại một năm, ai ngờ...” Bạn nữ thở dài, nói: “Nghe nói cuối cùng cậu ta không học lại mà đi học một trường cao đẳng nào đó, thật đáng tiếc.”
“Nhớ là lúc trước có tin đồn Lâm Liễu mang thai mà. Cô ta liều thật...”
Đang nói dở, cửa bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra.
Tôi cuối cùng cũng gặp lại Tôn Diễm Thần.
Nhưng hình ảnh của hắn giờ đây đã khác xa so với trong ký ức của tôi.
9
Trong ký ức của tôi, Tôn Diễm Thần luôn là người kiêu ngạo, tinh thông và tự mãn.
Hắn lúc nào cũng mặc vest chỉn chu, cà vạt mỗi ngày một kiểu, đều là phiên bản giới hạn do tôi chọn.
Ngay cả khi vừa sống lại trước kỳ thi đại học, hắn vẫn tràn đầy năng lượng, muốn sống hết mình với tuổi trẻ lần này.
Nhưng người đàn ông trước mặt tôi lúc này lại mặc một bộ vest đen nhăn nhúm, không đeo cà vạt, đôi mắt đầy mệt mỏi và chán chường với cuộc sống, quầng thâm mắt gần như chạm đến tận đất.
Ngược lại, khi nhìn thấy tôi, ánh mắt hắn bỗng lóe lên một tia sáng.
“Tiểu Bạch! Em...đã quay lại?” Tôn Diễm Thần lao tới, thậm chí còn định ôm tôi.
Tôi điềm tĩnh tránh né.
Đôi tay Tôn Diễm Thần cứng đờ giữa không trung, rồi vô lực thu về.
“Lâu rồi không gặp, em vẫn...đẹp như xưa.”
Ánh mắt hắn quét từ đầu đến chân tôi, lộ rõ vài phần ngạc nhiên.
Tôi mặc một chiếc đầm lụa đỏ dài, trang điểm nhẹ, tóc xoăn sóng lớn, với đôi môi đỏ, làn da trắng như tuyết và ánh mắt rạng rỡ, hoàn toàn khác biệt với hắn.