Hoa Nguyệt Rực Rỡ - Hoàn
Cập nhật lúc: 2024-06-30 10:27:09
Lượt xem: 952
Linh Yến lại cười điên cuồng với ta: "Bây giờ ngươi thắng thì có ích gì? Sổ mệnh đã viết xong kết cục của ngươi, còn về Thiên Đế Bệ Hạ, e rằng bây giờ cũng đã bị hắc khí xâm chiếm hoàn toàn rồi. Ngươi sắp c.h.ế.t rồi, ha ha ha, sắp c.h.ế.t rồi!"
Ta lại không hề d.a.o động khi nàng ta nói mấy lời đó.
Sau khi Thanh Uyên đẩy lùi Ly Vũ, y chỉ đứng bên cạnh ta một cách vô cùng bình tĩnh, không có hành động nào khác. Trong mắt y sáng tỏ, nào có dấu hiệu bị khống chế?
Thật ra chuyện này ta đáng lẽ nên biết từ lâu rồi. Cũng chỉ có kẻ ngốc như ta, lúc đầu vì lo lắng mà rối trí, mới suy nghĩ lung tung, sợ rằng y thật sự sẽ sa ngã thành tà thần.
Một khi biết được Thanh Uyên sẽ không thay đổi vì chuyện này, hành động của ta bớt đi nhiều ràng buộc. Sau khi thức tỉnh, với sức mạnh của thượng thần thấu tỏ mọi chuyện, việc hủy diệt hệ thống vốn không thuộc về thế giới này chỉ là vấn đề thời gian.
Tiếng cười điên cuồng của Linh Yến dừng lại. Ngay sau đó, nàng ta nhìn chúng ta với vẻ nghi ngờ và hoang mang.
Sau một lúc, nàng gào thét điên cuồng: "Không, ta không chơi nữa, ta muốn quay về thế giới của ta! Hệ thống? Hệ thống!!"
Tuy nhiên, đáp lại nàng chỉ là tiếng ồn ào lạnh buốt của dòng chảy hỗn loạn.
Sau ba ngày ba đêm điên loạn, Linh Yến c.h.ế.t trong chính ngục tối mà nàng ta từng dùng để hãm hại người khác.
Sau khi trao lại binh quyền cho Thanh Uyên, Ly Vũ tự nguyện phế bỏ vị trí đế quân của mình, đến trấn giữ biên giới giữa Bắc Hải và Ma giới ở phàm trần.
Trước khi rời đi, hắn sai người truyền lời muốn gặp ta một lần.
Thanh Uyên không ngăn cản. Nhưng ta đã từ chối.
Có những chuyện không thể bù đắp được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoa-nguyet-ruc-ro/hoan.html.]
Giống như ta đã từng nói, ta sẽ không tùy tiện trách móc, cũng không tha thứ.
Từ đó về sau, Thanh Uyên cũng như ba nghìn năm trước, trở thành khách quen của cung Trọng Hoa. Mọi người đều đồn rằng Thiên Đế và Nguyệt Hoa thượng thần sắp có chuyện vui.
Mỗi lần Thanh Uyên đến cung Trọng Hoa, vẻ mặt lại nặng nề thêm một phần.
Cuối cùng cũng có một ngày, y đến hỏi ta: "Nguyệt Hoa, muội sắp đi rồi sao?"
Tay ta đang vuốt ve hoa hải đường trong sân bỗng khựng lại. Sau đó ta gượng cười với hắn: "Phải, bị chàng phát hiện rồi. Xin lỗi, ta sắp phải đi rồi."
Thanh Uyên cười khổ một tiếng: "Ta biết mà. Cái gì mà trải qua kiếp nạn trở về, đều là lừa ta. Là tên Ma Thần kia giúp nàng nhỉ."
Ta gật đầu, nở nụ cười hoài niệm nói: "Trong trận chiến ba nghìn năm trước, hắn ta không thực sự chết. Hơn nữa, còn cưỡng ép ràng buộc mệnh hồn của hắn ta với ta, sau đó biến mất không dấu vết. Ta vẫn luôn tìm kiếm cách giải trừ. Không ngờ ta bị người khác hãm hại, lúc mệnh hồn tan vỡ, mệnh hồn của hắn ta lại bảo vệ ta, đồng thời cho ta biết nơi hắn ta đang ở."
Thanh Uyên thở dài nói: “Tên nhóc này······ hừ······ cũng không uổng phí tâm ý ban đầu muốn hòa giải với hắn của chúng ta. Chỉ tiếc, tạo hóa trêu ngươi."
Ta ngẩn ngơ nhìn bông hải đường vừa hái trong tay: "Đúng vậy. Tạo hóa trêu ngươi."
Nguyệt Hoa, vị thượng thần thứ ba của Thiên giới, đã ngã xuống sau hơn ba nghìn năm kể từ trận chiến Tiên Ma.
Hai trăm năm sau khi Nguyệt Hoa thượng thần ngã xuống, Thiên Đế Thanh Uyên đã tìm thấy một cây hải đường đã hóa linh ở phàm trần và cẩn thận ươm trồng nó.
Trong một trăm năm sau đó, Ma tộc tàn dư gieo rắc chiến loạn bỗng nhiên biến mất không dấu vết. Khi Ma tộc xuất hiện trở lại, thủ lĩnh của họ đã đạt được thỏa thuận hòa bình với Thiên tộc.
Theo những người có mặt mô tả, khi Thiên Đế và thủ lĩnh Ma tộc thương lượng, hoa linh hải đường kia cũng có mặt. Vẻ ngoài của nàng giống hệt Nguyệt Hoa thượng thần năm xưa…!