Hoa Trong Mộng - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-20 17:47:01
Lượt xem: 231
Vào năm tôi học lớp 6, ba mẹ vì tai nạn xe nên đã qua đời, từ đó tôi được cô tôi nuôi dưỡng, cô tôi cảm thấy do mạng tôi quá cứng nên đã khắc c.h.ế.t người con trai duy nhất của mình, đối xử với tôi tệ lắm.
Toàn thân tôi ướt sũng, bất lực ngồi sang một bên.
Mà người dẫn đầu trong việc bạo lực, Khương Uyển Đình, đang ngồi bên cạnh giáo viên trò chuyện say sưa.
Không bao lâu sau, có một quý phu nhân ăn mặc sang trọng đi vào văn phòng, bà ta quan sát tôi từ trên xuống dưới, không nói lời nào liền tát cho tôi hai bạt tai.
Tôi đã bị choáng váng vì hai bạt tai ập đến quá bất ngờ.
Tôi nghe Khương Uyển Đình lên tiếng: “Mẹ à, bây giờ nó dơ như vậy, mẹ cũng không sợ làm dơ tay mình à?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Mấy đứa học sinh thời nay ghê gớm nhỉ, bạn học đùa giỡn với nhau một chút đã biến thành b.ạo l.ực h.ọc đ.ường luôn đấy! Cái mũ to như thế còn tính chụp lên đầu con tôi sao?”
Tôi run rẩy không nói được câu nào thì cô tôi cũng vừa đến.
Bao nhiêu hy vọng chờ đợi cô của tôi, giống như đang chờ đợi đấng cứu thế vậy.
Nào ngờ cô tôi chỉ lườm tôi một cái, sau khi nhìn thấy mẹ của Khương Uyển Đình thì thay đổi thái độ ngay lập tức, khom lưng cười hề hề đi sang chào hỏi.
Thì ra mẹ của Khương Uyển Đình chính là chủ cho thuê sạp bán hàng của cô tôi.
Bà ta lộ ra vẻ chán ghét lùi lại một bước, cau mày hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoa-trong-mong/chuong-2.html.]
“Sao lại là cô đến vậy? Ba mẹ con bé đâu?”
Cô tôi vội vàng giải thích bảo ba mẹ tôi đã mất rồi.
Bà ta nghe xong liền chậc chậc lắc đầu đáp:
“Những đứa trẻ không được ba mẹ dạy dỗ quả nhiên đều nói dóc không chớp mắt, ba mẹ con bé nếu như thấy cảnh này, nhất định sẽ đau lòng lắm nhỉ?!”
Cô tôi gật đầu lia lịa dạ vâng, còn nói: “Em thấy chuyện này chắc là giữa xấp nhỏ chơi đùa đánh qua đánh lại thôi, không có chuyện gì to tát đâu chị ạ.”
Tôi không tin vào mắt mình nhìn cô tôi, khóc lóc muốn báo cảnh sát, nhưng lại bị cô tôi tát cho một cái ngã nhào xuống đất.
“Mày ăn nói xằng bậy mưu hại người khác thì thôi đi! Bây giờ còn muốn báo cảnh sát à? Mới tí tuổi đầu mà lòng dạ ác độc vậy đó!”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Khương Uyển Đình đứng bên cạnh nhếch mép cười.
Vết máu, bụi bặm, quần áo bị xé rách tả tơi trong cuộc ẩu đả vừa nãy.
Bộ dạng dơ bẩn của tôi, cùng với đôi mắt sáng long lanh của Khương Uyển Đình là một trời một vực thấy rõ.
Tôi tuyệt vọng chỉ biết nhắm mắt không nói gì.