Hoán Đổi Thân Thể - 8
Cập nhật lúc: 2024-07-15 18:53:09
Lượt xem: 477
Mười năm sau
Cửu Châu đại lục, trong khu vực Thanh Vân Tông hoang tàn, mây đen dày đặc, sấm sét lại xuất hiện sau mười năm biến mất.
Những con thú kiếm ăn trên mặt đất hoảng sợ vội vàng chạy trốn.
Và trên mặt đất, một nữ tử mặc áo trắng bỗng dưng xuất hiện, lao thẳng lên trời.
Chín mươi chín đạo lôi kiếp, vang lên liên tục suốt mười ngày.
Hạt Dẻ Rang Đường
Mây đen tan đi, nơi bị lôi kiếp đánh trúng sinh cơ bừng bừng, trên bầu trời xuất hiện một vệt ánh sáng vàng.
Trên Cửu Châu đại lục, đã xuất hiện người thứ hai đạt đến nửa phi thăng.
Người nửa phi thăng đó chính là chưởng môn của Thanh Vân Tông, Tiêu Bắc Thần, đã c.h.ế.t cách đây mười năm.
Đến giờ, mọi người vẫn cảm thấy vô cùng cảm khái.
Nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa.
Dưới sự chúc mừng của mọi người, ta cùng một cái bình cũ nhanh chóng phi thăng lên thượng giới.
“Cung tiễn tôn giả!”
……..
Hóa ra tu luyện thật sự rất đơn giản.
Chỉ cần một công pháp hiệu quả nhưng cần liên tục gián đoạn để tái tạo, một không gian nhỏ có thể tăng tốc dòng chảy thời gian và tràn đầy linh lực, cùng với một sư phụ có tu vi cao thâm nhưng ra tay không chút nương tình là đủ.
Nắm vững ba yếu tố này, việc tu luyện, dễ như trở bàn tay.
Ta nhìn vào cái chai nhỏ trong tay, dưới ánh nắng rực rỡ mà cơ thể không khỏi rùng mình một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoan-doi-than-the/8.html.]
Chẳng trách Tiêu Ninh muốn cướp cơ thể của hắn, người này thực sự là một con quái vật.
"Ngoan đồ nhi, chẳng phải ngươi nói Mạc gia ở thượng giới này có thanh danh lắm sao? Sao chỗ này lại hoang tàn như vậy?"
Ta ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong không khí xung quanh, khẽ nhếch môi cười.
"Có lẽ là do họ tự làm tự chịu."
Nói rồi, ta bước vào phủ đệ hoang tàn, thần thức quét qua mọi nơi, chỉ trong chốc lát ta đã phát hiện, toàn bộ Mạc phủ, chỉ có một người tồn tại.
Không chút do dự, ta đi thẳng về phía nơi người đó đang trốn.
Đến một sân nhỏ, ngay trước mắt ta là những bộ xương rải rác khắp nơi.
“Ôi trời, nơi này, số người này, đúng là một gia tộc lớn đấy.”
Sư phụ từ cái chai bay ra, trêu chọc nói.
Lúc này, từ góc sân phát ra tiếng sột soạt.
Không kịp nghĩ nhiều, ta bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh.
Thì ra là một nữ nhân.
“Ngươi đang làm gì vậy!”
Rõ ràng nữ nhân cũng nghe thấy tiếng động, cơ thể run lên, cái đầu người trong tay cũng rơi xuống đất.
Nhìn kỹ, ta thấy bên miệng nàng ta còn có những con giòi đang bò.
“Oẹ…”
Sư phụ cúi xuống, buồn nôn, “Không được, không được, lão không thể chịu nổi cảnh m.á.u me này.”
Ta cũng thấy ghê tởm, nhưng điều làm ta khiếp sợ hơn cả là, người này chính là…
“Cố Thanh Thanh?”
Có lẽ tên gọi quen thuộc đã đánh thức người nàng ta, nàng ta ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhưng khi thấy ta, đôi mắt liền trợn to. "Aaaaaahh!"
Cố Thanh Thanh hét lên một tiếng, điên cuồng lao về phía ta.
“Tiện nhân, tiện nhân, ta sẽ g.i.ế.c ngươi, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Ta đương nhiên không thể để nàng ta có cơ hội, liền phát ra linh lực khống chế nàng ta.
“ Tiện nhân, tiện nhân, ngươi hại ta, ta sẽ g.i.ế.c ngươi, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”
Ta nhìn nữ nhân điên loạn trước mặt với ánh mắt phức tạp, nói không bị xúc động là không thể.
Dù sao thì hiện tại của nàng ta lẽ ra chính là kết cục của ta.
Khi còn là Vân Kiều, ta đã tưởng tượng vô số lần về kết quả sau khi bị bắt trở lại Mạc gia, nhưng hiện thực này khiến ta thật sự kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, thương hại thì không thể nào.
Tất cả đều là tự họ chuốc lấy.