Hoan Nhan - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-01 16:08:31
Lượt xem: 797
Nàng nói nàng muốn theo ta học nghề khám nghiệm tử thi, ta biết, nàng sợ ta vất vả, nên mới muốn học.
Rõ ràng là rất sợ, rõ ràng là đã lén nôn mửa mấy lần vì kinh tởm, nhưng vẫn cố nhịn.
Có khi nàng làm việc, ta đứng bên cạnh quan sát nàng, nàng sẽ ngẩng đầu cười với ta, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền trên má như chứa đựng sức mạnh vô tận.
Ta nên cố gắng hơn nữa, không thể phụ lòng những người quan tâm đến ta.
Nàng lớn rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt, nàng đã trưởng thành, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Nhưng vẫn mỗi ngày đều ở bên cạnh ta, hỏi han ân cần, dường như chỉ cần ta ăn no mặc ấm, không mệt không buồn ngủ, cuộc đời nàng đã mãn nguyện rồi.
Mã gia còn từng trêu chọc nàng, nói trong mắt nàng không có ai khác, không có việc gì khác, chỉ có đại nhân thôi.
Nghe vậy, lòng ta rất ấm áp.
Trên đời này, được một người hoàn toàn cần đến, quan tâm đến, ngưỡng mộ, há chẳng phải là một loại hạnh phúc tột cùng.
Trở về kinh thành, Mã gia qua đời, ta rất tức giận, lần đầu tiên bị cơn thịnh nộ làm mờ lý trí.
Ta muốn điều tra vụ án đó, bất kể đối thủ là ai, bất kể hậu quả ra sao, ta cũng không tiếc.
Mười ngày đó tối tăm mịt mù, Hoan Nhan luôn ở bên cạnh ta, giúp ta sắp xếp vụ án, hết lần này đến lần khác đi nghiệm thi, điều tra…
Mỗi đêm, khi trên đường không còn ai, nàng vẫn luôn đi theo sau ta, bước chân rất nhẹ, nhưng mỗi bước đi đều khiến ta cảm thấy vững vàng.
Sau khi vụ án được điều tra rõ ràng, Uy Viễn Hầu được lợi lớn, ông ta mời ta đến phủ uống rượu.
Hầu phu nhân trên bàn tiệc khen nàng, nói ta và nàng tình cảm như cha con.
Ta chưa bao giờ coi nàng là tỳ nữ hay tiểu bối, nên câu nói này khiến ta vô cùng hổ thẹn.
Đêm đó ta say rượu, cũng trúng thuốc của Uy Viễn Hầu.
Hoan Nhan cởi áo, đứng trước mặt ta, nghẹn ngào nói muốn ta “yêu” nàng, nàng nói nàng đã lớn rồi, nàng không còn là trẻ con nữa.
Nhưng ta không nỡ.
Cô nương nhỏ bé mà ta nâng niu, từ gầy gò ốm yếu, đến giờ đã trưởng thành xinh đẹp, có thể tự mình gánh vác mọi việc, không phải để đến một ngày, trở thành nữ nhân của ta.
Càng không phải để nàng ở cái tuổi còn non nớt, vì ta mà hy sinh cả đời.
Vậy ta khác gì cầm thú?
Ta thà c.h.ế.t còn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoan-nhan-wmue/chuong-16.html.]
Tiêu Thừa Phong ngoại truyện 2
Kết hôn không phải là điều ta mong muốn, nhưng ta không thể từ chối.
Ban đầu ta nghĩ, đã kết hôn rồi, thì sẽ đối xử tốt với nàng ta, cùng nàng ta sống hạnh phúc. Nhưng không ngờ, không phải người cùng đường, rất khó hòa hợp.
Cuối cùng mọi chuyện trở nên rất tồi tệ, nàng ta chỉ thẳng vào mặt ta, mắng ta không biết xấu hổ, vậy mà lại thích đứa trẻ do mình nuôi lớn.
Ta rất xấu hổ, nhưng càng tức giận vì nàng ta đã nói đến Hoan Nhan.
Hôm đó, ta bị cách chức, suy nghĩ cả đêm, cũng không thoát khỏi chiếc lồng giam cầm trong lòng mình, giống như mẹ đã dạy ta, người ta có thể không có mạng sống, nhưng không thể không có mặt mũi và lòng tự trọng.
Nhưng ngày hôm sau, khi nghe Trương thị mắng chửi ta, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Mạng sống cũng không còn, giữ lại mặt mũi để làm gì?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Lật đổ Trương các lão và Uy Viễn Hầu không khó, không phải vì thủ đoạn của ta cao minh, mà là vì bọn họ có quá nhiều sơ hở, làm quá nhiều chuyện mờ ám.
Trước đây ta luôn cảm thấy, vì chuyện hôn sự của mình mà náo loạn triều đình, cãi nhau với nhạc phụ của mình, rất mất mặt, là một trò cười.
Nhưng bây giờ ta đã hiểu, bọn họ không sợ trò cười, tại sao ta phải sợ.
Con người khi đã buông bỏ, không còn ràng buộc, sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Đêm đó ta say rượu, Hoan Nhan đứng bên cạnh ta, ta biết mình đã nắm lấy tay nàng, ta muốn làm điều này từ rất lâu rồi.
Nhưng nếu không mượn hơi men, ta lại không dám làm.
Chỉ lần này thôi, nuông chiều bản thân một lần vậy.
Qua đêm nay, ta và nàng sẽ lại như trước, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta đã mãn nguyện rồi.
Được ngắm nhìn nàng là đủ rồi.
Còn chuyện cưới nàng…
Ta không thể, dư luận đáng sợ, ta không sợ, nhưng nàng là nữ nhân, ta không muốn nàng vì ta mà bị người đời dè bỉu, chê bai.
Nàng ưu tú như vậy, không nên như thế.
Chuyện hôn nhân cỏn con, sao có thể vùi dập nàng, khiến cuộc đời nàng trở nên u ám.
Nàng là nàng, không thể chỉ có ta, không thể chỉ sống vì ta.
(Hết)