Hoàn tục - 1
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:16:33
Lượt xem: 250
Mọi người ở kinh thành đều biết ta hết mực chung tình với Tạ Ngũ lang.
Nhưng để cự tuyệt mối hôn sự này, hắn thà rằng xuất gia theo nghiệp tu hành.
Có thế ta mới nhận ra được, hắn tỏ ra dịu dàng chân thành với ta, chẳng qua là lợi dụng ta để lấy lòng Vương gia mà thôi.
Ta trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Sau đó, trung thần Tạ gia bị oan, ta bất kể hiềm khích lúc trước, giúp Tạ gia lật lại bản án.
Vào cái đêm mà Tạ gia lấy lại được sự trong sạch, Tạ phật tử đội mưa chạy tới, nói muốn hoàn tục cưới ta.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hắn đầy vẻ quyết tâm.
Tiểu quan phía sau rèm đưa hai tay ôm lấy bả vai ta: "Tỷ tỷ, vừa rồi tỷ còn nói chuyện tình cảm chân thành với ta như vậy, sao lại muốn thành hôn cùng người khác rồi?"
Ta vội vàng dỗ dành: "Đương nhiên là không, hắn nói bậy thôi.”
Tạ ngũ lang từ trước đến nay vốn luôn lạnh lùng, điềm tĩnh, nghe thấy vậy đứng ngây ra, choáng váng đến mức kéo đứt chuỗi phật châu đeo ở cổ tay.
1
Thời điểm ta mua chuộc cai ngục để vào thăm, già trẻ, lớn bé Tạ gia đã bị giam cầm ở đây hơn nửa tháng. Trong phòng giam lạnh lẽo, bốn phía đều ẩm ướt, trẻ con khóc lóc ầm ĩ, người già than thở.
Tạ phu nhân nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hạt châu va chạm của ta, cất giọng khẩn trương, mong chờ hỏi: "Uyển Nguyệt tới rồi phải không?”
Lâm Uyển Nguyệt, đích nữ Lâm gia, dáng vẻ đoan trang, ưu nhã, đánh đàn giỏi. Tuy nhiên gia thế hơi yếu, không sánh được với Vương gia chúng ta.
Sau khi bị Tạ Hoài Giác từ hôn, ta mới biết được người con dâu yêu quý trong lòng Tạ phu nhân, vẫn luôn là Lâm Uyển Nguyệt.
Ta ho nhẹ: "Không phải. Ta là Vương Vi Ca, đến thăm phu nhân.”
Sau một hồi im lặng ngượng ngùng, Tạ phu nhân kinh ngạc nói: "Cô nương thật có lòng.”
Ta biết vào giờ phút này, đừng nói là Tạ gia, cho dù là cai ngục đang trông giữ ngoài cửa cũng cảm thấy, ta yêu Tạ Hoài Giác một cách thảm hại. Nhưng hắn, chỉ vì cự tuyệt mối hôn sự này mà không ngần ngại xuất gia tu hành.
Quyết định lạnh lùng dứt khoát nhường này, làm cho tất cả những người vốn luôn chê cười ta, đều đang bận rộn suy đoán xem bộ dạng ta sẽ thê thảm đến mức nào, thân thể mắc phải loại bệnh khó nói gì, mới có thể làm cho Tạ Hoài Giác không tình nguyện thành thân như vậy. Hắn thà rằng xuất gia làm hòa thượng cũng không cùng gia tộc thịnh vượng như Vương gia kết thân.
Tạ Hoài Giác thật sự đã làm cho ta tổn hại danh dự rất nhiều. Nhưng giờ phút này, cử chỉ của ta đầy nhã nhặn, lịch sự mà ôn hòa, an bài hạ nhân đưa quần áo mùa đông, thực phẩm, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho già trẻ, lớn bé Tạ gia. Không hề có chút ý định đùa cợt hay cố ý tìm cách trả thù nào.
Tạ phu nhân nhỏ giọng nói cám ơn, rồi do dự hỏi: "Cô nương có muốn gặp Ngũ lang không?”
Tù nhân nữ và tù nhân nam không giam cùng một chỗ.
Ta vốn định từ chối, lại bỗng nhiên nhớ ra mình có chuyện quan trọng cần thương lượng với Tạ đại lang, Tạ Bình Chi nên đành gật đầu.
Tạ phu nhân cười cay đắng. Bà lắc đầu: "Không ngờ. Bây giờ Tạ gia ta sụp đổ, lại chỉ có một mình cô nương nguyện ý đến thăm chúng ta, quả là một cô nương tốt, là ta đã nhìn lầm rồi.”
Ta không dám đáp lại những lời này của bà, cúi chào rồi rời đi.
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoan-tuc/1.html.]
Bên trong ngục giam tù nhân nam.
“Ta nhìn nhầm rồi sao? Người đang tới chính là tiểu muội của Vương gia?”
Có người trầm giọng ngạc nhiên, có người nâng cao cảnh giác, nhưng bất kể là ai thì họ cũng đều ngầm hiểu mà nhìn chăm chú vào góc phòng giam. Phật tử đeo tràng hạt, mặc trang phục sẫm mầu, tựa lưng vào góc tường chăm chú niệm kinh phật.
Hắn nghe thấy tiếng xôn xao nhưng lại giống như không nghe thấy, cố gắng tránh né. Hai mắt nhắm chặt, tay lần tràng hạt không ngừng, thậm chí còn nhanh hơn trước.
Phòng giam lạnh lẽo. Sống lưng Tạ Hoài Giác thẳng tắp, trên mặt lộ ra vẻ từ bi, hàng lông mày lạnh lùng như một lưỡi d.a.o sắc bén, tựa như không hề có gì khiến hắn có thể động tâm. Ngoại trừ quyền lực.
Ba năm trước, vị Phật tử bản tính trong sáng nhưng lạnh lùng này, mặc áo choàng cẩm tú lộng lẫy, phóng khoáng xuất hiện trong lễ hội ngắm hoa.
Hắn chậm rãi bước bảy bước, làm liên tục năm bài thơ, đoạt được giải Nhất. Nhưng khi không có ai ở xung quanh, hắn lén đưa cho ta đóa hoa mẫu đơn trao cùng giải thưởng. Sau đó, lấy lý do bái kiến huynh trưởng, hắn nhiều lần tới Vương phủ gặp ta.
Tất cả chúng ta đều cho rằng, hắn dịu dàng chân thành, ái mộ ta từ cái nhìn đầu tiên. Ai ngờ đâu, hắn mượn cớ đến gặp ta nhằm lừa gạt vị huynh trưởng không có mắt nhìn người của ta, giả vờ có mối quan hệ cá nhân rất tốt với Vương gia, mở đường cho biểu huynh của mình.
Trong một bữa tiệc, hắn sáng tác một bài thơ bảy câu xuất sắc, làm cho vị bá phụ làm Lễ bộ Thượng thư kia của ta kinh ngạc không thôi, lập tức tiến cử cho hắn một chức quan trong triều.
Hắn được lợi, những khúc mắc mập mờ cùng lời ngon tiếng ngọt trước kia liền đột ngột kết thúc. Hôm nay lại càng tránh mặt ta thật nhanh.
Ta thản nhiên liếc nhìn Tạ Hoài Giác, sau đó cúi chào mọi người: "Xin hỏi Tạ Đại lang có ở đây không? Tiểu nữ có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ngài ấy.”
Giọng nói của ta hết sức trong trẻo, bình tĩnh, không có khả năng bị nghe nhầm. Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía ta, vẻ kỳ lạ trong mắt cũng không giấu được.
“Tiểu muội của Vương gia, nàng hỏi Tạ Đại lang, không phải Ngũ lang sao?”
“Đúng vậy, là Tạ đại lang, Tạ Bình Chi." Ta nhấn mạnh từng chữ.
Tiếng tụng kinh nhẹ nhàng đột nhiên dừng lại, ngắt mất hai chữ rồi rất nhanh đã tiếp tục trở lại. Tạ Bình Chi nghi hoặc đi tới trước cửa phòng giam, thậm chí còn lúng túng liếc nhìn Tạ Hoài Giác.
“Tạ công tử, gia phụ bị oan bởi vì là người cương trực, thẳng thắn, chọc giận đến thánh thượng. Còn bị tiểu nhân lén lút bầy mưu hãm hại nên Tạ gia mới lâm vào hoạn nạn. Việc này nói nhỏ có thể là nhỏ, nói lớn có thể rất lớn, mấu chốt là phụ thuộc vào tâm ý của thánh thượng." Ta nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Tạ Bình Chi trong nháy mắt thay đổi. Ngay lập tức huynh ấy hiểu được, ta đây là đang muốn giúp Tạ gia.
“Vì sao cô nương lại... " Sắc mặt Tạ Đại lang có chút xúc động.
Ta lại lắc đầu: "Lúc này không phải thời điểm để nói những chuyện đó. Gia phụ vốn là trung thần hiếm có của triều đình, luôn lấy quốc sự làm trọng. Ta sẽ bái kiến biểu mẫu, cầu xin người cầu tình với Bệ hạ. Nếu như Tạ công tử có lời nhắn, xin hãy nói với ta. Còn nữa, phòng giam lạnh lẽo, trông ngài có vẻ như có bệnh.”
Tạ Bình Chi nghe xong câu cuối cùng, theo bản năng hỏi lại: "Bệnh gì?" nhưng sau đó kịp phản ứng lại, chợt hiểu được ý ta "Đúng đúng đúng, gần đây ta còn bị cảm lạnh phát sốt, còn sợ rằng sẽ buông tay nhân gian trước khi bị hành hình.”
Ta cười cười, đưa cho Tạ đại lang một hộp thức ăn: "Nếu như vậy, mỗi ngày xin hãy uống vào một viên trong hộp thuốc này, sẽ có thể bồi bổ thân thể, tiêu tan bệnh tật.”
Tạ Bình Chi nhận lấy cái hộp, vẻ mặt đầy phức tạp: “Ta thật không ngờ, hóa ra cô nương Vương gia lại có mưu lược như vậy.”
Vẻ mặt Tạ Bình Chi lại càng áy náy: "Chung quy là nhà ta mắc nợ cô nương, nếu cô nương cầu tình không được cũng không nên quá kiên trì. Trong tình cảnh hiện giờ, giữ cho bản thân an toàn mới là thượng sách. Nếu vì Tạ gia ta mà cô nương bị tổn hại, thì cho dù xuống tới địa ngục, lương tâm ta cũng bị dằn vặt.”
Trong lòng ta có chút cảm động. Không nghĩ tới, vốn là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, có người lạnh lùng đạo đức giả, nhưng cũng có người thật lòng cảm kích, tri ân báo đáp.
Tạ Bình Chi lại mở miệng, dường như đã hạ quyết tâm, quay đầu gọi: "Tạ Hoài Giác, đệ mau tới nói lời cảm tạ với cô nương Vương gia.”