Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

HOÀNG HẬU MUỐN LÀM TƯỚNG QUÂN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-15 16:37:11
Lượt xem: 108

5

Khi ta mới vào quân doanh thành Lạp Châu, không ai biết ta là Thái tử phi.

Ta không hiểu gì cả, chỉ dựa vào nhiệt huyết để cầm cự suốt ba tháng.

Toàn bộ quân doanh đều cười nhạo ta vì là nữ nhi.

Họ cười nhạo vì một nữ nhi nhưng lại mơ mộng dẫn binh ra trận.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

Cũng vì thế, không ai muốn giúp ta, chỉ chờ xem ta thất bại bỏ chạy trong nhục nhã.

"Nữ nhân không ở nhà chăm sóc chồng con, lại chạy đến quân doanh phơi mặt ra ngoài, thật chẳng ra thể thống gì!"

"Sợ là vì Đại Kiền đã có một Tuyên Dương nữ tướng quân, nên nàng ta cũng muốn trở thành nữ tướng quân thứ hai."

"Thật nực cười, ta muốn xem nàng ta có thể dẫn dắt quân đội kiểu gì!"

...

Tháng ngày đó, những lời này là thứ ta nghe nhiều nhất, ngoại trừ một vị tướng tên Từ Thủ.

Ông thường khen ta, bảo rằng ta có phong thái của Tuyên Dương tướng quân năm xưa.

Về sau, khi Từ Thủ biết ta đến từ kinh thành, ông lén hỏi: "Tống Anh, ngươi từ kinh thành tới, có gặp qua hoàng hậu nương nương chưa? Không phải vị hoàng hậu trước, mà là hoàng hậu mới lên."

Ta gật đầu: "Ta đã gặp."

"Bà ấy... bà ấy vẫn khỏe chứ?" Ông hỏi tiếp.

"Tốt lắm."

Từ Thủ ngẩn người một lát, rồi khẽ mỉm cười, nhưng trong mắt lại ánh lên sự u buồn: "Vậy thì tốt."

Ba tháng sau, ta dẫn đội thiết kỵ giành được giải nhất trong toàn bộ thao trường, tiếng phản đối trong doanh trại mới dần dần lắng xuống.

"Tống Anh cũng khá đấy, nhưng là nữ nhân, biết những thứ này thì có ích gì."

"Nếu nàng ta là nam nhân, thực sự có thể trở thành một vị tướng."

"Đáng tiếc, Tống Anh lại là phận nữ nhi."

...

Ban đầu, binh lính trong quân doanh cho rằng ta vô dụng, rồi dần dần cảm thấy tiếc nuối vì ta là nữ nhân.

Nhưng điều ta ghét nhất trong đời này là nghe câu "nữ nhân không bằng nam nhân."

Một năm sau, ta một mình dẫn quân dẹp loạn man tộc, thu phục mười lăm thành trì.

Từ đó, trong quân doanh không còn lời bàn tán nào như vậy nữa.

Nhưng nửa năm trước khi trở về cung, ta bị man tộc mai phục, trúng kế và bị bắt. Gân tay gân chân của ta đều bị cắt đứt, bị giam trong thủy lao, cổ chân sưng tấy và thối rữa.

"Ồ, là một nữ nhân." Thủ lĩnh của tộc man tên Hạ Mục Hãn nhấc cằm ta lên, trêu đùa: "Đại Kiền thật thiếu người đến mức phải để nữ nhân ra trận sao?"

Câu nói đó khiến đám người xung quanh cười vang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoang-hau-muon-lam-tuong-quan/chuong-4.html.]

"Ta không g.i.ế.c nữ nhân, nhưng miệng của ngươi thật kín, khó mà cạy mở. Nếu cứ thế thả ngươi về, huynh đệ của ta chắc chắn sẽ không đồng ý." Hạ Mục Hãn ngừng lại một chút, như thể nghĩ ra chuyện gì thú vị, đuôi mắt hắn cũng ánh lên sự thích thú, "Hay là thế này, nữ tướng quân của Đại Kiền, chúng ta chơi trò 'Đấu thú của man tộc' đi."

Khi nghe đến mấy chữ "Đấu thú của man tộc", đám người man tộc xung quanh đều hò reo, mắt sáng lên đầy kỳ vọng.

Ta thường ở Bắc Cương, cũng từng nghe qua trò chơi man rợ này.

Đấu thú là việc nhốt một người và những con thú bị bỏ đói nhiều ngày vào chung một đấu trường, giữa người và thú, chỉ có một bên được sống sót bước ra, nếu không sẽ trở thành mồi cho thú.

Đây là trò chơi vô cùng tàn nhẫn, nhưng lại là thứ mà người man tộc yêu thích nhất.

Chỉ là ta không ngờ, có một ngày ta sẽ phải tham gia trò chơi này để tìm lấy cơ hội sống sót mong manh.

Ngày hôm sau, ta bị đẩy vào đấu trường. Hạ Mục Hãn cùng đám người của hắn ngồi trên cao, từ trên nhìn xuống ta.

Chốc lát sau, theo tiếng gầm thét vang dội, hơn mười con thú lớn cũng được thả vào đấu trường.

"Này! Nữ tướng quân của Đại Kiền, ta cho ngươi thêm một cơ hội." Hạ Mục Hãn nhếch miệng cười, như thể đã chắc chắn rằng ta sẽ sợ hãi mà đầu hàng. "Chỉ cần ngươi vẽ ra bản đồ phòng thủ của thành Lạp Châu, ta sẽ thả ngươi về nguyên vẹn."

Mặt trời chói chang treo cao trên bầu trời, chiếu sáng khiến ta không thể mở mắt.

Lúc này, gân tay gân chân của ta đã bị cắt đứt, trong lòng ta không hoàn toàn chắc chắn về việc chiến thắng.

Nhìn đám thú đang nhỏ dãi sau lưng, ta quay đầu lại, đối diện với ánh nắng gay gắt, và nhìn thẳng lên chỗ Hạ Mục Hãn, nói: "Bắt đầu đi."

Hạ Mục Hãn sững lại, sau đó cười nhạt, giơ tay lên rồi hạ xuống nhẹ nhàng. Ngay lập tức, tiếng gầm của thú phía sau ta càng lúc càng rõ ràng.

Không biết đã bao lâu trôi qua, ngay cả ánh mặt trời cũng bị mây mù che khuất, trong đấu trường tràn ngập mùi tanh nồng của m.á.u thịt. Sau khi con thú cuối cùng ngã xuống, ta gần như không còn sức lực nữa.

Ta ngã dựa vào cột tường, nhìn con thú bên cạnh thở hổn hển, mắt mở trừng trừng, dùng chút sức lực cuối cùng nâng tảng đá lên và đập xuống.

Hạ Mục Hãn chống tay lên đầu, lười biếng nheo mắt nhìn ta cả người bê bết máu.

"Ta đã thắng." ta gắng sức nói.

"Không ngờ nữ tướng quân của Đại Kiền thật sự lợi hại." Hạ Mục Hãn đứng dậy, sau một hồi suy nghĩ, không để tâm đến lời can ngăn của những người xung quanh, hắn nói với đám người man tộc giữ cửa chuồng: "Mở cửa chuồng, thả nàng ta đi."

Ta đang định kéo cơ thể rã rời của mình ra khỏi nơi đó, nhưng lại nghe thấy giọng nói đầy thú vị của Hạ Mục Hãn vang lên từ phía sau.

"Ta chỉ cho ngươi một khắc."

"Một khắc sau, toàn bộ người man tộc sẽ bắt đầu truy đuổi ngươi."

"Nếu bị chúng ta bắt được lần nữa, ta sẽ không thả ngươi về."

"Nữ tướng quân của Đại Kiền phải chạy nhanh đấy, cẩn thận không lại bị ta tìm thấy."

Ta liều mạng chạy về phía trước, chưa đến một khắc, cách mấy dặm đường, ta đã nghe thấy tiếng reo hò hưng phấn của người man tộc.

Lúc này, ta biết mình không thể nào chạy thoát khỏi bọn họ, xung quanh chỉ toàn là bụi cây thấp, không có chỗ nào để ẩn náu.

Nhìn vách đá trước mặt, ta hạ quyết tâm.

Dùng dây leo, ta leo xuống giữa vách đá, nhưng cuối cùng không còn sức lực, cả người đột ngột rơi xuống.

Trong cơn mê man, ta chỉ cảm thấy cổ tay và cổ chân đau nhói từng hồi.

Khi tỉnh lại, ta nhìn thấy vài con kền kền đang đậu trên cánh tay mình, từng nhát mổ vào phần thịt đã thối rữa ở cổ tay.

 

Loading...