HOÀNG HẬU MUỐN LÀM TƯỚNG QUÂN - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-16 17:39:04
Lượt xem: 124
10
Trong trận chiến này, ta và Triệu Thanh Ngôn đã không ngừng nghỉ chiến đấu suốt ba ngày, cuối cùng vào ngày thứ tư lúc trời vừa sáng, chúng ta đã đẩy lùi tất cả Man tộc.
Khi Hách Mộc Hãn Chi cưỡi ngựa rời đi, hắn đột ngột bị một mũi tên đ.â.m trúng cổ, toàn thân ngã xuống ngựa, lăn mấy vòng mới bị thuộc hạ kéo về.
💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓
Ta nhìn sang bên cạnh, Lý Châu đang cầm cung tên, cũng quay đầu nhìn ta, nhưng trong đôi mắt hắn chỉ một màu đen tối.
Quả nhiên, ta chỉ biết đến bề ngoài của Lý Châu.
Sau trận chiến này, Triệu Thanh Ngôn dường như đã tiêu hao hết sức lực, nằm trên giường không dậy nổi, người cũng gầy đi rất nhiều.
Khi ta đến thăm bà lần nữa, Lý Châu cũng có mặt trong cung của bà, mà tất cả các hạ nhân đều đã bị đuổi ra ngoài.
Lý Châu cầm một chén thuốc, hoàn toàn không có ý định tránh mặt ta.
"Tống Anh cũng đến rồi?" Lý Châu cười nói, "Vậy thì tốt, mọi người đều đã tụ họp."
"Hoàng hậu và Thái hậu của Đại Kiền đều muốn ta trở thành một minh quân, ta chỉ có thể nghe theo." Lý Châu cười đến mức cả vai cũng run rẩy, sau đó đột ngột quay sang nhìn Triệu Thanh Ngôn đang nằm trên giường, "Chỉ cần Mẫu hậu uống hết chén thuốc này, ta đảm bảo sẽ trở thành một minh quân được dân chúng ca ngợi."
Đôi mắt mờ đục của Triệu Thanh Ngôn động đậy.
Ta tiến thêm vài bước, chắn trước giường, che khuất tầm nhìn của Lý Châu:” Bệ hạ muốn giec Thái hậu?"
"Bà ta có tư cách gì là mẫu thân, mẫu thân của ta đã chec từ lâu."
"Ngày Triệu Thanh Ngôn trở thành hoàng hậu, ta thực sự đã nghĩ bà ấy tốt với ta, ta không muốn học thì không học, muốn ra ngoài thì có thể ra ngoài chơi. Sau này, ta mới biết, bà ấy muốn nuôi ta thành một kẻ vô dụng, bà ấy ghét ta."
"Bà ấy ghét ta vì đã giam cầm bà ấy ở đây, nếu không có ta, bây giờ bà ấy vẫn là Tuyên Dương tướng quân."
"Ta bề ngoài là hoàng đế, nhưng thực tế quyền lực đều nằm trong tay bà ta."
"Tống Anh." Lý Châu đột nhiên nhìn về phía ta, "Ta không nên hận bà ta sao? Ta đã giấu mình nhiều năm như vậy chỉ vì thời khắc này."
"Bệ hạ hãy để chén thuốc xuống, cho ta và Tống Anh một chút thời gian, sau một khắc, ta sẽ uống hết chén thuốc này." Triệu Thanh Ngôn ngồi dậy, dựa vào gối, nói với giọng yếu ớt.
"Được." Lý Châu cười, đặt chén thuốc ở nơi Triệu Thanh Ngôn có thể với tới, "Ta sẽ tin Thái hậu thêm một lần nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoang-hau-muon-lam-tuong-quan/chuong-8.html.]
Nói xong, hắn quay người khép cửa lại và rời đi.
Trong một khắc này, Triệu Thanh Ngôn đã nói rất nhiều với ta.
Bà vốn là đứa trẻ ít được trọng dụng nhất trong phủ, cũng vì vậy mà thường có thể lén lút vào doanh trại quân đội.
Mọi người trong doanh trại đều khinh thường bà vì là nữ tử, chỉ có Từ Thủ là ngoại lệ.
Từ Thủ đã dạy bà cách cầm kiếm cho vững, cách đ.â.m trúng kẻ thù vào chỗ chí mạng...
Nhưng khi bà cuối cùng trở thành Tuyên Dương tướng quân, lại bị người trong phủ lừa trở về.
Biết rõ là âm mưu, bà đã bí mật hẹn Từ Thủ cùng trốn đi, nhưng đến lúc đó, Từ Thủ không đến, mà bà cũng không đi.
Bà không thể làm điều ích kỷ như vậy.
Vì vậy, bà không ghét Từ Thủ, mà luôn ghét chính mình.
Thực sự bà đã từng có ý định nuôi Lý Châu thành một kẻ vô dụng, nhưng chưa bao giờ thực hiện. Bà từng làm một mẫu thân nghiêm khắc, nhưng Lý Châu phản kháng quá mạnh, nên bà chỉ muốn Lý Châu trở thành một người vui vẻ, còn về việc triều chính, chỉ cần bà sống được một ngày, bà sẽ gánh vác một ngày.
Chỉ là gần đây, bà đã nhận ra sức khỏe mình càng ngày càng kém, nên mới gọi ta trở về cung, nhanh chóng trợ giúp Lý Châu trở thành một minh quân.
"Tống Anh, ngươi lấy tua kiếm trong tủ ra, giúp ta gắn vào eo." Triệu Thanh Ngôn sắc mặt tái nhợt, nói từng câu đều như muốn tiêu hao hết sức lực.
Ta làm theo.
Triệu Thanh Ngôn cố gắng giơ tay sờ vào tua kiếm, nở nụ cười gượng gạo.
"Kiếp sau, ta nhất định chỉ sống vì bản thân mình." Bà thì thầm.
Nói xong, bà bất chấp sự ngăn cản của ta, uống hết chén thuốc, không để lại một giọt nào.
Ta nhìn tua kiếm xanh biếc bên eo bà một lúc lâu, rồi mở cửa bước ra ngoài.
"Thái hậu đã qua đời—"
Tuyên Dương tướng quân không chec trong doanh trại, cũng không chec trên chiến trường, mà lại qua đời trong hoàng cung.