HỌC ONLINE NHƯNG BẠN TRAI QUÊN TẮT MIC - C10
Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:22:24
Lượt xem: 3,130
Đường Lâm hỏi Tống Hiểu Minh thích đọc tiểu thuyết gì không, Tống Hiểu Minh nói hắn ta không thích đọc mấy thứ vô bổ, mỗi ngày chỉ đọc sách báo liên quan đến kinh tế - chính trị.
Đường Lâm hỏi hắn ta đã xem bộ phim mới nổi chưa, Tống Hiểu Minh nói hắn không bao giờ xem phim thương mại, chỉ thích xem phim nghệ thuật ít người biết đến.
……Tôi cảm thấy xấu hổ vì từng thích một kẻ khoe mẽ như vậy.
Rõ ràng, với sự quan tâm của con gái tổng giám đốc, trái tim của Tống Hiểu Minh, vốn đã từng bị Mạc Nhu Nhu chê nghèo yêu giàu làm tổn thương, lại bắt đầu ấm lên và hắn lại cảm thấy mình “được việc”.
Hắn bắt đầu không hoàn thành công việc một cách nghiêm túc, trong các cuộc họp thường kỳ của phòng ban, bị sếp phê bình, hắn cũng có chút lo lắng, nhưng đã tụt hậu quá xa, nhiều thứ chưa có học, mớ tài liệu Excel chồng chất như núi đối với hắn ta như sách trời vậy.
Hắn từng hỏi tôi liệu có thể giúp hắn làm một chút không, tôi lập tức tỏ vẻ đáng thương, nói rằng công việc của mình cũng không hoàn thành nổi.
Đến tháng cuối cùng của kỳ thực tập, Tống Hiểu Minh rõ ràng đã từ bỏ, mỗi ngày đến công ty chỉ để điểm danh, mục đích chính là gặp Đường Lâm.
Mỗi lần nhìn thấy Đường Lâm và Tống Hiểu Minh đùa giỡn trong phòng trà, tôi yên lặng thở dài trong lòng, nhớ đến câu chuyện ngụ ngôn cổ về người chăn bò và người đốn củi chơi cùng nhau.
Tối thứ Sáu, tôi thay bộ blazer, đội mũ bóng chày và đeo khẩu trang, đi đến quán ăn Nhật gần công ty.
Đường Lâm và Tống Hiểu Minh đang ăn tối ở đó.
Tôi ở phía bên kia vách ngăn, uống đồ uống của mình, lẳng lặng ngồi nghe.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tống Hiểu Minh đã hơi hoảng: “Sao cơ, chỉ có một suất chuyển chính thức sau thực tập thôi sao?”
Đường Lâm: “Đúng vậy, đây là tin nội bộ mà chị nghe được từ ba, em đừng nói với ai nhé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoc-online-nhung-ban-trai-quen-tat-mic/c10.html.]
Tống Hiểu Minh: “Nhóm mình có ba thực tập sinh! Nếu chỉ được giữ lại một người……. Lâm Lâm, chị muốn ở lại sao?”
Đường Lâm: “Đương nhiên chị không ở lại rồi, ba chị chỉ muốn chị đến học hỏi và rèn luyện thôi, vậy nên suất này chắc chắn là của em hoặc Lâm Yên.”
Tống Hiểu Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, Lâm Lâm, chị có thể nói giúp em với ba chị...”
Đường Lâm: “Được chứ, nhưng chuyển sang nhân viên chính thức không phải trò đùa, phải qua nhiều cấp xét duyệt, kết quả công việc của em và Lâm Yên khác nhau quá nhiều.”
Tống Hiểu Minh: “Ý chị là sao?”
Đường Lâm: “Em không thấy à, trong khi bọn mình uống trà sữa và trò chuyện, Lâm Yên luôn làm việc, hôm đó chị thoáng nhìn qua, bài phân tích dữ liệu của cô ấy đã gần hoàn thành rồi.”
Tống Hiểu Minh: “Không, Lâm Lâm, ba chị...”
Đường Lâm: “Nếu kết quả làm việc của hai người tương đương, thì chị xin ba giúp vẫn được, nhưng chênh lệch như vậy, ba chị cũng không bảo vệ em được.”
Tống Hiểu Minh im lặng hồi lâu.
Một lúc sau, hắn thấp giọng nói: “Em hiểu rồi, vậy Lâm Lâm, chị cứ nói với ba chị giúp em, còn lại em sẽ tự tìm cách.”
Tống Hiểu Minh rời đi.
Sau khi tiếng bước chân hắn khuất hẳn, Đường Lâm kéo tấm màn ngăn ra, ngồi xuống đối diện tôi.