HỌC ONLINE NHƯNG BẠN TRAI QUÊN TẮT MIC - C13
Cập nhật lúc: 2024-09-04 09:22:54
Lượt xem: 1,647
Máy chiếu bật lên.
“Món quà sinh nhật đầu tiên, có tên là [Lịch sử trò chuyện].”
Tôi chiếu lên màn hình lớn đoạn tin nhắn của Tống Hiểu Minh trong nhóm ký túc xá về việc Đường Lâm thích hắn ta.
Tất nhiên, tôi đã làm mờ những thông tin cá nhân quan trọng.
Mọi người có thể thấy rõ từng chữ hiện lên đều cho ra khuôn mặt đầy tự đắc của hắn ta.
“Lâm Yên, em đang làm cái gì vậy?!” Tống Hiểu Minh khiếp sợ nhìn tôi.
Tôi phớt lờ lời hắn ta, lạnh lùng bấm nút điều khiển.
“Tiếp theo là món quà sinh nhật thứ hai, có tên là [Giám sát của công ty].”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Yên tâm đi, mỗi món quà, so với cái trước còn gây sốc hơn.
Video giám sát của công ty được chiếu lên màn hình lớn, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ, Tống Hiểu Minh bước đến chỗ ngồi có dán nhãn tên tôi, mở máy tính, nhập mật khẩu, tìm kiếm tệp công việc của tôi và xóa chỉ với một nút nhấn.
Tôi nhẹ giọng buồn bã:
“Tống Hiểu Minh, anh có biết không? Thực ra tôi đã để lại cho anh một con đường quay đầu.”
“Mật khẩu máy tính là ngày sinh nhật của anh, nếu lúc đoán ra mật khẩu, anh có một tia cảm động, có chút lương tâm nào đó, nghĩ đến sáu năm của chúng ta thì anh đã không đi đến bước đường này.”
“Nhưng anh lại không có, tôi đoán chắc anh đã rất đắc ý về sự thông minh cùng may mắn của mình và vui mừng vì sự ngu ngốc của tôi, khi anh xóa tài liệu của tôi, anh không hề có chút do dự nào cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoc-online-nhung-ban-trai-quen-tat-mic/c13.html.]
Tống Hiểu Minh định lao lên, hắn biết, nếu cứ livestream như vậy, hắn sẽ phải nghênh đón địa ngục đáng sợ của xã hội.
Nhưng tôi đã sớm chuẩn bị tốt, đã nói trước với mọi người, hai bạn nam liền lập tức đứng dậy một trái một phải giữ chặt hắn lại.
“Tống Hiểu Minh, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, trong sáu năm yêu đương với tôi, rốt cuộc anh đã ngoại tình bao nhiêu lần?”
Máy quay livestream vẫn sáng trưng treo cách đó không xa, số người xem vẫn không ngừng tăng lên, Tống Hiểu Minh nghiến răng, cố gắng giãy giụa: “Không có, Yên Yên, anh không biết tại sao em lại đối xử với anh như vậy, chuyện công ty anh đã giải thích với em rồi, anh không cố ý, em có hận anh cũng không cần phải trả thù như vậy…”
Tôi ngắt lại lời lải nhải của hắn:
“Được, vậy thì xin mời anh nhận món quà cuối cùng của tôi.”
Với sự sảng khoái, xen lẫn sự tàn nhẫn, tôi nhấn nút phát tin tiếp theo.
“[Bản ghi màn hình buổi học online].”
Tống Hiểu Minh bị hai bạn nam giữ chặt, khi nghe thấy bảy chữ “bản ghi màn hình buổi học online”, tôi thấy khuôn mặt hắn ta thoáng hiện lên sự mơ hồ và trống rỗng.
Thanh điều chỉnh tiến trình của bản record đang chạy trên màn hình lớn, giọng nói của trợ giảng vẫn đều đặn giải bài tập, hắn ta không biết tại sao tôi lại phát cái này.
— Hắn ta đã không nhớ rõ.
Trong cuộc đời hắn ta, chắc chắn còn rất nhiều lần như vậy, hắn ta gặp gỡ những cô gái khác mà không bị tôi phát hiện.
Buổi học trực tuyến này chỉ là một trong số đó, một lần bình thường đến mức đã bị hắn ta lãng quên.