Hối hận muộn màng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-04-23 21:55:25
Lượt xem: 9,282
Từ hình ảnh cô gái ngây thơ, rạng rỡ như ánh mặt trời trong mắt anh ta, tôi trở thành bà vợ già nua, lắm lời chỉ trong vòng tám năm. Lần thứ ba anh ta nhắc đến sự đáng yêu của cô thư ký trước mặt tôi, tôi nhẹ nhàng đặt d.a.o nĩa xuống thẳng thắn đề nghị: "Chúng ta ly hôn đi."
Anh ta thoáng sửng sốt vài giây, cũng không phản đối.
Bước ra khỏi cục dân chính, anh ta nhỏ giọng vẻ ăn năn: "Là anh có lỗi với em... Sau này, chúng ta vẫn là bạn được chứ..."
"Không cần đâu."
Tôi nói: "Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa."
1.
Tôi ở bên anh ta rất lâu rồi.
Tôi cùng anh ta đọc sách, đi học, khi anh ta bị cha đánh đập, tôi liền xông tới che chở cho anh ta.
Anh ta nói tôi là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của mình.
Nhưng sau này, chúng tôi kết hôn, sinh hai đứa con.
Trong những ngày tháng lặp đi lặp lại tẻ nhạt, anh ta bắt đầu chán ghét tôi.
"Biết trước thế này, đã không kết hôn sớm như vậy, còn có thể chơi thêm vài năm nữa."
Anh ta tán chuyện phiếm với bạn bè như thể đang nói đùa.
Còn tôi, vừa hay đang bưng đĩa hoa quả, đứng bên ngoài phòng sách.
2.
Lời Phó Lăng nhẹ nhàng, châm chọc, nghe như đang nói đùa.
Người bạn kia rõ ràng cũng không hề để ý mà nói: "Lúc trước anh luôn coi vợ mình như bảo bối, ngậm ở trong miệng thì sợ tan, hiện tại là hối hận à?”
“Cũng không có.”
Anh ta thấp giọng giải thích: "An An, cô ấy rất tốt, chỉ là…”
Chỉ là anh ta hơi mệt mỏi.
Tôi đã từng phân tích kỹ lưỡng đặc điểm tính cách của Phó Lăng.
Tuổi thơ u ám và lạnh lẽo đã kìm nén bản chất thật sự của anh ta, để lại một Phó Lăng ngạo mạn, bất kham.
Anh ta có thể quỳ gối suốt đêm trong trời tuyết lạnh giá vì người mình yêu, cũng có thể vì dự án hợp tác mà trèo bằng tay không lên tận tầng sáu.
Bản chất của con người này chính là thích sự mạo hiểm và kích thích.
Và bây giờ, khi trải qua cuộc sống bình yên nhạt nhẽo bên cạnh tôi đã khiến anh ta cảm thấy chán ghét.
Tôi ngây người suy nghĩ, lại nghe tiếng nói từ bên trong vọng ra:
"Thực ra anh có thể ra ngoài thử tìm chút vui vẻ."
Người bạn đó bóng gió: "Vợ anh đã lớn tuổi rồi, sẽ luôn có những cô gái trẻ đẹp sẵn sàng vây quanh anh."
Phó Lăng lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc hơn: "Tôi sẽ không bao giờ phản bội vợ mình.”
"Về sau, đừng nhắc tới chuyện này."
3.
Anh ta chung thủy với tôi nhưng không còn yêu tôi nữa.
Tám năm hôn nhân, cùng nhau nuôi dạy hai đứa con, tất cả những ký ức về sự thấu hiểu, yêu thương và say đắm dường như đã biến thành... tình cảm gia đình?
Điều này có đúng với quy luật vốn dĩ của cuộc đời không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoi-han-muon-mang/chuong-1.html.]
Tôi không biết.
Sau giờ tan làm, tôi trở về nhà. Người giúp việc đã nấu xong thức ăn. Nhìn thấy chiếc ghế trống, tôi hỏi: "Chồng em hôm nay chưa về sao?"
"Vâng, ông chủ nói có tiệc xã giao, bận lắm!" Chị giúp việc trả lời.
Tôi không nói gì.
Ăn xong cơm, tôi khoác áo ra ngoài, đến công ty của Phó Lăng, đi thang máy lên tầng cao nhất.
Bên ngoài phòng làm việc của anh ta, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng người nói chuyện rất khẽ.
Là anh ta và nữ thư ký riêng của mình.
Ngay khi tôi định mở cửa bước vào, lại nghe thấy Phó Lăng thở dài đầy hoài niệm: "Cô rất giống vợ tôi thời trẻ.
"Rất đáng yêu, tràn đầy sức sống, rực rỡ như ánh mặt trời không bao giờ tắt."
Giọng nữ nũng nịu: "Vợ anh tốt như vậy, sao anh còn không chịu về nhà?"
"Cô ấy già rồi."
Phó Lăng nói ngắn gọn: "Cô ấy đã ba mươi tuổi, ở trong nhà giống như một đầm nước đọng tù túng, chỉ có sinh khí vui vẻ của hai đứa nhỏ, nhưng lại rất ồn ào.”
Cô gái cười khúc khích:
"Cho nên anh càng nguyện ý cùng em nói chuyện phiếm, thật tốt, anh có chuyện gì phiền lòng, đều có thể nói cho em biết.
Anh yên tâm, em đối với anh không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy anh có nhà không thể về thật đáng thương.”
Xuyên qua khe cửa phòng làm việc nhỏ hẹp, tôi nhìn thấy Phó Lăng và nữ thư ký dán sát vào nhau, quần áo dây dưa.
Phó Lăng nhẹ nhàng nhắc nhở cô ta:
"Chú ý giữ chừng mực."
Cô ta lại cười khúc khích.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Người đàn ông nhìn vẻ mặt tươi sáng, vui vẻ của cô ta, trong mắt hiện lên sự hoài niệm và sự kinh ngạc quen thuộc.
Giống như rất lâu trước đây, khi tôi cầm hoa hồng chúc mừng sinh nhật anh ta, anh ta cũng nhìn tôi với biểu cảm giống y hệt.
Một cặp đôi yêu nhau say đắm, trải qua những ngày tháng bên nhau, bị những lo toan vụn vặt bào mòn hết tình cảm, thế thì nên làm gì?
Câu hỏi này, tôi đã hỏi Phó Lăng lúc anh ta cầu hôn tôi.
Khi đó, anh ta im lặng một lúc, nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên.
Đáp rằng: "Anh không nghĩ rằng chúng ta sẽ có ngày hết yêu nhau, nếu có, thì cũng là do em chán anh."
"An An, em là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời đen tối của anh."
"Không có em, sẽ không có Phó Lăng của hôm nay."
“Cả đời anh, đều sẽ đối với em, chung thủy không thay đổi.”
“Nhớ về cuộc sống lúc nhỏ của anh, mẹ anh mất sớm, cha anh mỗi lần say rượu đều đánh anh, mỗi ngày anh đều phải mặc quần áo cũ nát, cuộn mình ở một góc phòng học, chịu đựng sự bắt nạt của bạn bè.”
“Là em đã tới nơi này, vào một buổi sáng trời trong nắng ấm, đi về phía anh, kẻ hèn mọn đáng thương ấy…”
Anh ta dừng lại khó hiểu hỏi: "Tại sao lúc đó em lại muốn giúp anh?"
"Vì số mệnh đã định đoạt." Tôi mỉm cười nắm lấy tay anh ta: "Phó Lăng, anh có tin vào số mệnh không?"
"Không tin."
Anh ta cất giọng trầm thấp: "Nhưng nếu như chính số mệnh đã đưa em đến bên anh, thì anh rất biết ơn."