Hối hận muộn màng - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-04-23 22:07:28
Lượt xem: 8,987
27.
Những ngày sau đó trôi qua rất yên bình.
Có tiền, có con, có sự nghiệp, không có chồng thật sự rất tự do.
Tôi không cần cố gắng duy trì dáng người, không cần cố kỵ suy nghĩ của đối phương, không cần lựa chọn câu từ để vui lòng đối phương, cho dù không cần phóng túng, cũng cảm thấy cuộc sống tự tại vui hơn rất nhiều.
Sau một thời gian im hơi lặng tiếng, cái tên Phó Lăng lại xuất hiện dày đặc trên các mặt báo với những tin tức về đời tư.
Từ thiên kim nhà giàu, ngôi sao làng giải trí, thậm chí người mẫu...
Mọi người trong giới đều nói anh ta chính là quỷ lột xác, trước đây chắc bị kìm nén quá mức nên giờ mới có thể phóng túng đến mức độ này.
Còn nói tôi là một người đàn bà hay ghen tuông.
Tôi hoàn toàn coi như không hay biết.
Trong bữa tiệc, tôi dẫn theo trợ lý.
Rất nhiều người như có như không, sắp xếp tôi đụng mặt Phó Lăng, không có ý tốt chờ xem kịch.
Tôi không có cảm giác gì...
Chính là gặp cô bạn gái mới của Phó Lăng, lại không giống với người phụ nữ trong tin tức lần trước.
Tôi thành tâm thành ý nhắc nhở anh ta: "Nên chú ý tới bản thân.”
Sắc mặt anh trong nháy mắt đen thui.
Lúc về nhà, trên xe, trợ lý cảm khái nói với tôi:
"Chị An, xem ra chị thật sự không còn quan tâm tới Phó tổng, mới có thể tự nhiên nói ra lời như vậy."
"Cảm giác thái độ hiện tại của chị không khác gì những người xem kịch khác trong hội trường."
"Vậy hả?"
Tôi bật cười: "Có thể, dù sao cũng đã lâu như vậy rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải thoát ra."
Tôi không thích những thay đổi trong cuộc sống.
Nhưng một khi thay đổi, tôi cũng thích ứng rất nhanh.
28.
Tôi nghĩ cuộc sống của mình sẽ luôn yên bình như vậy.
Cho đến một buổi sáng trời trong nắng ấm.
Tôi thức dậy hơi muộn, mơ màng mở mắt, liền nhìn thấy một người ngồi ở đầu giường.
Trong nháy mắt thét lên thành tiếng.
"Anh đây." Giọng anh ta khàn khàn, mang theo mùi thuốc lá.
Là Phó Lăng.
"Anh..."
"Anh hối hận."
Anh ta nói một cách ngắn gọn và súc tích: "An An, những người đó chẳng có ý nghĩa gì cả, không ai có thể thay thế được em.”
"Anh thích em, anh vẫn yêu em, anh không thể rời xa em... anh hối hận, anh là con chó, là kẻ vô lại, anh nhận ra rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoi-han-muon-mang/chuong-11.html.]
"Anh..."
"Là anh sai rồi, anh cho rằng ở chung với họ lâu sẽ quen nhưng anh thật sự không quên được em, chịu không nổi cuộc sống không có em, em không ở bên cạnh anh, anh thật sự sẽ phát điên."
Anh ta làm cho tôi thấy rất kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.
Một hồi lâu tôi mới phản ứng lại, mới nghe rõ anh ta đang nói cái gì.
Thật đúng là... Ngạc nhiên.
Chống người ngồi dậy, ánh mắt tôi phức tạp nhìn anh ta: "Đầu óc anh bị hỏng rồi à?"
Trong nháy mắt hốc mắt anh ta đỏ lên:
"An An, anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi, anh không thể rời xa em, thật sự không thể rời xa..."
"Được rồi, anh câm miệng lại."
Tôi không muốn nghe anh ta thao thao bất tuyệt, làm bộ làm tịch mình đáng thương.
Đau đầu nhức óc, tôi ấn huyệt thái dương: "Anh đi vào phòng sách trước đi, tôi dọn dẹp một chút, lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện tử tế."
29.
Sáng sớm đã như gặp ma.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi rửa mặt, nhìn chằm chằm vào gương trong phòng tắm hồi lâu, mới biết Phó Lăng rốt cuộc có ý gì.
Anh ta hối hận, muốn quay lại với tôi sao?
Điên à?
Thư phòng, anh ta như cũ ngồi ở trên sô pha, ánh mắt vô định nhìn giá sách.
Đó là bức ảnh gia đình bốn người chúng tôi chụp năm ngoái, anh ta ôm con gái, tôi ôm con trai, cười rất vui vẻ.
Anh ta cứ nhìn như vậy, đôi mắt đỏ hoe và rưng rưng nước.
Tôi đi đến.
“Cần tôi gửi ảnh cho anh, để anh về xem không?”
Anh ta sửng sốt, giọng nói khàn khàn: "An An, anh... không muốn…”
Tốc độ nói cực nhanh:
"Anh hối hận, anh không nên như vậy... Anh yêu em, cũng cần em, không có em, cuộc sống của anh về sau cũng không biết sẽ sống như thế nào."
"Anh sống không tốt chút nào!"
Tôi nhíu mày nhìn anh ta: "Tin tức mới nhất mỗi ngày, đứng đầu danh sách đều là anh, nhiều người đẹp như vậy trong lòng, có chỗ nào không tốt."
“Đó chỉ là, chỉ là, muốn thử xem anh có thể quên em hay không.”
Trên mặt anh ta hiện lên nỗi thống khổ:
"Nhưng anh phát hiện anh không thể làm được, chỉ cần nhìn họ thôi, anh đã cảm thấy em sẽ tức giận, thậm chí anh không dám chạm vào họ... Một khi chạm vào, trong đầu anh lại có tiếng nói bảo rằng em sẽ thực sự không cần anh nữa.”
"Anh sai rồi, An An, anh thật sự sai rồi, lúc trước thấy tẻ nhạt là do anh già mồm nói láo, là anh đê tiện, là anh không biết tốt xấu."
"Là bởi vì có em ở bên cạnh, anh quá thỏa mãn, quá cao hứng, mới bởi vậy sinh ra tâm tư không nên có, anh thật sự biết sai rồi."