Hối Hận - 8
Cập nhật lúc: 2024-05-27 10:25:14
Lượt xem: 1,815
39
Ta hơi buồn một chút, bèn ôm lấy nàng thì thầm: “Tạm biệt”
Ta rời khỏi hoàng cung nhưng lưu luyến ngoảnh lại nhìn lần nữa.
Tiểu Bạch long nằm trên tay ta, chúng ta nhìn Cơ Huyền Sách thoát ra khỏi mật đạo, đi qua những con đường đầy xác người, hắn đổi y phục màu lam, nhặt lên một cây cổ cầm*, đi qua cửa hàng dược liệu, hắn ném chiếc ngọc bội để đổi lấy nhân sâm ngàn năm, trong nháy mắt hình dáng hắn thay đổi như nhạc công gầy gò.
* Cổ cầm là một loại nhạc cụ Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảy gồm có 7 dây. Wikipedia
Trên mặt hắn có những vết sẹo lớn xấu xí, đỏ bừng đáng sợ, nhưng hắn dường như không hề cảm thấy đau đớn, không chút do dự vội vã rời khỏi thành
Hắn giẫm lên một chiếc mặt nạ cáo nằm rải rác trên đường rồi dừng lại, cuối cùng, khẽ cau mày nhìn hồi lâu mới cúi xuống nhặt lên đeo lên mặt.
“Phúc Khanh”
Hắn nói: “Dung mạo của nàng vì ta mà hủy hoại, ta cũng sẽ hủy hoại mặt mũi của chính mình, đây là điều ta đáng phải chịu.”
“Nhưng ta lo hình dạng này làm cho nàng sợ, cho nên che lại bằng mặt nạ” vừa che, hắn vừa giải thích.
Với người khác trông như hắn đang lẩm bẩm một mình. Hắn chỉ nhìn thấy ta trong giây lát, khi hắn sắp c.h.ế.t bởi tự thiêu tại cung điện lạnh lẽo và, chỉ trong giây lát, hắn chắc chắn rằng ta sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Khi hắn tới cổng thành, trên đường phố đã đông đúc người rời khỏi thành, không biết ngoài cửa là thế lực nào đang kiểm tra, Huyền Sách cầm đàn, bình tĩnh lặng lẽ đứng ở rìa ngoài, thong thả chờ đợi cả đêm.
Đi qua kỵ binh một đoạn thì nghe truyền tới “Hoàng đế Ung đã tự thiêu”, sau đó “Hoàng đế Ung đã trốn thoát” và yêu cầu lục soát thêm, một lúc sau “Hoàng đế Ung đã trốn khỏi thành”
Không biết từ khi nào hắn đã sắp xếp cho người thay thế để chuyển hướng sự chú ý của quân phản loạn.
Một đêm phòng thủ, cộng thêm vui mừng thắng lợi, lại thêm tin tức “Hoàng để trốn khỏi thành” vệ binh buông lỏng cảnh giác vì mệt mỏi .
Đến lượt Cơ Huyền Sách, phản quân ngăn hắn lại.
“Mang cái mặt nạ làm cái gì? Gỡ xuống mau”
40
Cơ Huyền Sách ngoan ngoãn tháo mặt nạ, lộ ra khuôn mặt phồng rộp khủng khiếp, khiến những người đối diện đều phải kinh ngạc.
Phiến quân thở dài nói: “Đi nhanh đi nhanh đi, ngươi thật xui xẻo.”
Nhạc công thợ thủ công, bất luận là ai, bình thường đều sẽ không bị giết, hơn nữa, hắn bị ép ở bên ngoài chờ đợi suốt đêm, bộ dáng vô hại lại yếu ớt, khiến người ta vô thức thả lỏng cảnh giác.
Cơ Huyền Sách mang cầm ra khỏi thành, đi sâu vào núi trong băng tuyết, tránh đường lớn, buổi tối đốt cầm làm củi, nướng sếu hoang bắt được trên đường.
Tư thái nhàn nhã, nướng hạc đốt cầm.
Hắn lấy bông hoa Thương Thần từ trong chén lưu ly ra, bông hoa to bằng nửa ngón tay đã hơi héo..
Cơ Huyền Sách dùng d.a.o c.h.é.m vào tay, nhỏ một dòng m.á.u vào trong chén, bông hoa Thương Thần tiếp xúc với máu, lấy lại được sinh lực, ít nhất nhìn qua cũng hoàn toàn không có vẻ sắp héo úa bất cứ lúc nào.
Khi không có ai xung quanh, hắn sẽ nói chuyện với ta, giải thích chi tiết mục đích của mọi việc và những suy nghĩ đằng sau mỗi hành động.
“Thương Thần Hoa dẫn hướng núi thần, Phúc Khanh, tiếp theo chúng ta phải đi về phía đông.”
Thần Sơn xa thăm thẳm như hư không, không ai biết nó ở đâu, chỉ có những người quyết tâm tìm kiếm mới có thể gặp được nó bằng số phận, hoặc nhờ vào sự dẫn dắt của hoa Thương Thần. Hơn nữa, chúng ta chỉ có thể bước tới đó từng bước một, bằng những bước chân thánh thiện nhất.
Hắn là một đứa trẻ mồ côi của triều đại Ưng, hoàng thất của triều đại Ưng được các vị thần ưu ái, trong cung có vô số thần thoại và truyền thuyết, Cơ Huyền Sách biết điều này và không ngạc nhiên lắm…
Điều làm ta ngạc nhiên là hắn biết ta rất muốn quay lại Thần Sơn.
Hắn thực sự là người hiểu ta nhất.
Cơ Huyền Sách đi về phía đông vài ngày, “Hoàng đế Ung đã trốn ra khỏi thành" có lẽ kế sách người thế thân đã mất đi hiệu lực, các thế lực lại bắt đầu tỏa đi bốn bề truy lùng hắn.
Khung cảnh này dường như trùng lặp với một thời gian dài trước đây.
Cơ Huyền Sách có địa vị đặc biệt, hắn là huyết thống duy nhất còn sót lại của hoàng gia chính thống, có vô số người muốn g.i.ế.c hắn hoặc khống chế hắn, cách đây rất lâu, với một khoản tiền thưởng, hắn đã bị truy sát trên suốt chặng đường một mình tìm kiếm ngọn núi linh thiêng…
Đao kiếm đánh bại hắn, ngược lại còn khiến hắn trường đứng dậy.
Như gai mọc trong bùn.
Không như hoa Thương Thần, giống như vầng trăng treo trên trời cao, trắng tinh và mong manh..
41
Cơ Huyền Sách khéo léo né tránh quân truy đuổi, trên đường lấy tuyết làm nước uống, đào rễ cỏ dại làm thức ăn, thỉnh thoảng may mắn gặp được rau dại, thậm chí có thể nấu được một nồi súp rau dại vô vị.
Trên khuôn mặt trên tay hắn đều là vết thương mới, chưa được điều trị tốt, lại gấp rút di chuyển trong băng giá, khiến vết thương trở nên trầm trọng hơn và khiến cơ thể hắn nóng như lửa thiêu.
Chỉ trong vòng mười ngày, hắn liền gầy không ít, mái tóc đen được buộc tùy ý, có chút lộn xộn, khuôn mặt tái nhợt có chút đỏ bừng bất thường do sốt cao, chiếc mặt nạ che kín bên má và lộ ra một đoạn cằm xinh đẹp, đôi môi mỏng đỏ bất thường, trông như một mỹ nam ốm yếu.
Thay trở về bộ hắc phục mỏng, cơn sốt cao đến nỗi hoa cả mắt, không cẩn thận bị vấp phải một cành cây khô, lại lảo đảo bò dậy.
Lo sợ sẽ làm vỡ chén lưu ly mà hắn đang bảo vệ trong người.
Hắn rất có kinh nghiệm trong việc tìm các loại thảo mộc bị chôn vùi dưới tuyết, tuyết rơi quá lâu và cỏ đã khô héo, hắn chỉ có thể đào rễ của các loại thảo mộc, nghiền nát và bôi lên vết thương ngày càng nặng để giảm nhiệt.
Thân thể sốt cao chỉ có thể chịu đựng.
Ta không rõ, đã đến mức này rồi, vì cái gì mà còn muốn tự mình gánh vác, ta không tin hắn mất tất cả rồi, Tiểu Bạch long còn đi theo hắn bên cạnh, chứng minh vận mệnh hắn vẫn còn là đế vương.
Tiểu Bạch long đau lòng rúc vào người hắn, mặc dù hắn không cảm giác được.
Tiểu Bạch Long vẫn là biết rõ hắn: “Phúc tỷ, bởi vì muốn tìm được núi thiêng không thể dựa vào bên ngoài trợ giúp, tuyệt đối không thể ”
Nói đến đây, hiểu biết của ta đối với Thần Sơn còn không rõ ràng bằng họ.
Khi cơn sốt của Cơ Huyền Sách lên đến đỉnh điểm, thật vừa đúng lúc, gặp được một nhóm nhỏ truy binh.
Nhóm người cưỡi ngựa từ phía sau đi tới, thấy hắn có vẻ nghi ngờ, nghiêm mặt hét lên: “Dừng lại!”
42
Cơ Huyền Sách không quan tâm, tiếp tục bước đi về phía trước, đột nhiên không không trụ nổi nữa, lảo đảo ngã xuống đất.
Nhóm người truy đuổi đuổi kịp hắn, xuống ngựa, lật người lại, lột mặt nạ ra: “Mặt tên này bị bỏng như thế này, khó mà phân biệt được hắn có phải là Ung đế hay không”
Kẻ khác đề nghị: “Bắt về đi, thà bắt lầm hơn bỏ sót.”
Ba tên đấy vừa thương lượng xong đang chuẩn bị trói người.
Cơ Huyền Sách mở mắt ra, trong nháy mắt đã giật lấy con d.a.o của kẻ truy đuổi trước mặt và g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, lúc này những kẻ khác mới nhận ra rằng hắn đang giả vờ choáng váng, hai đấu một, Cơ Huyền Sách g.i.ế.c c.h.ế.t bọn hắn một cách dứt khoát.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hoi-han/8.html.]
Xa xa vang lên tiếng ngựa hí, chắc hẳn có rất nhiều người truy đuổi đang tới.
Cơ Huyền Sách dắt ngựa sang một bên, quay người cùng chiến mã, ra sức phóng đi, cuối cùng cũng bỏ lại nhóm người truy đuổi phía sau.
Sau khi xem xét an toàn, cuối cùng hắn cũng trút bỏ sức lực, tựa vào thân cây, nằm trên mặt đất, mới phát hiện thương thần hoa trong n.g.ự.c đã biến mất.
Sắc mặt hắn biến đổi.
Hắn tìm đi tìm lại, xác thật là đã mất.
Từ một đế vương cao quý hóa thành đào phạm không làm hắn suy sụp, những ngày truy đuổi không làm hắn suy sụp, uống nước tuyết và đào rau dại không làm hắn suy sụp, sốt cao cũng không làm hắn suy sụp.
Lúc này, hắn lại giống như bị một cái gì vô hình nhẹ nhàng thổi bay, trong nháy mắt liền bị sụp đổ rơi xuống vực sâu.
Ta không thể diễn tả được thần sắc của hắn.
Sợ hãi và bối rối, giống như hài tử sắp chết.
Hắn ôm n.g.ự.c quỳ xuống trên đất, bất động hồi lâu mới nghẹn ngào, khàn giọng nói:
“Phúc Khanh, xin thứ lỗi, ta đã đánh mất Thương Thần hoa.”
Một giọt m.á.u và nước mắt trượt khỏi khuôn mặt rỗ của hắn, trượt qua chiếc cằm mịn màng và hoàn hảo rồi rơi xuống nền tuyết trắng.
Ta ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm.
Từ khi gặp hắn, hắn không bao giờ khóc, dù nỗi đau có lớn đến đâu, dù nỗi buồn sâu thẳm đến đâu, hắn cũng không bao giờ khóc.
Hóa ra hắn cũng có nước mắt.
43
Tiểu Bạch long nói, trước đây hắn không như vậy, đó là lúc đất nước bị diệt vong, gia tộc bị diệt vong, nước mắt hắn đã rơi nhiều đến mức khô cạn hết nước mắt trong đời, cho nên dù trong lòng có buồn đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không khóc nữa.
Tưởng chừng hắn sẽ bỏ cuộc nhưng dần dần hắn cũng lấy lại bình tĩnh, giữ ngựa quay lại lộ trình ban đầu.
Quay trở lại hướng của những kẻ truy đuổi.
Hắn mất trí thật rồi.
Cơ Huyền Sách tìm khắp nơi nhưng không thấy, chén lưu ly này là vật có giá trị, chắc chắn là bị nhóm người đó nhặt được.
Hắn lần theo dấu móng ngựa, tìm tới nơi đám người cắm trại, không vội vàng xông vào, núp ở xung quanh một lúc để quan sát.
Đám người kia dường như là sự tập hợp tạm thời của những người thuộc mọi tầng lớp, có chút rời rạc, số lượng không quá nhiều cũng không quá ít.
Cơ Huyền Sách ở gần đó vài ngày, hắn đè người đàn ông đi kiếm củi một mình xuống đất, đánh tên đó bất tỉnh, thay quần áo, đặt tên đó lên ngựa, quất roi.
Con ngựa chở tên đó phóng rất nhanh, lính canh nhìn thấy liền nhanh chóng kêu gọi người đuổi theo.
Cơ Huyền Sách thừa dịp loạn hỗn lẻn vào doanh trại.
Bên trong có một đống lửa đang cháy, một nhóm người đang uống rượu ăn thịt, ở giữa, một nữ tướng với khuôn mặt nham hiểm đang nhìn vào chén lưu ly, lớn tiếng thô bạo nói:
“Thứ quý giá như này sao lại đựng hoa dại?”
Có kẻ buông lời thấp kém đùa phụ họa: “Hoa nhà không thơm bằng hoa dại”
Đám người cười lớn.
“Bởi vì bông hoa này giá trị hơn so với chén lưu ly” Cơ Huyền Sách nói.
Đám người lúc này mới chú ý tới hắn, nữ tướng nghe được lời này, vô thức dừng lại ý định giật hoa của mình, bèn hỏi hắn là ai.
Nhóm người này sát hợp, thỉnh thoảng có người mới gia nhập, bọn họ không thể nhận ra tất cả, Cơ Huyền Sách đã tạo nên một thân phận hoàn mỹ để xua tan nghi ngờ của bọn họ.
Hắn nói: “Mọi thứ mỏng manh đều vô giá. Bông hoa này còn quý hơn chén lưu ly. Khi héo tàn cũng chẳng có giá trị gì”
Nghe không đáng tiền, nữ tướng có chút chán nản, nhìn đi nhìn lại bên trong bông hoa Thương Thần :
“Vậy vật trân quý này làm sao mà giữ được?”
Cơ Huyền Sách nhẹ nhàng : “Giao cho ta.”
44
Muốn thử một lần, nữ tướng đem chén lưu ly giao cho hắn, Cơ Huyền Sách cẩn thận nhận lấy, tháo mảnh vải quấn quanh tay, vết thương mới được tạo lên trên vết thương cũ, tưới đẫm máu.. Thương thần hoa lại trở nên tràn đầy năng lượng rõ rệt.
Cảnh tượng thần kỳ này khiến tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, nữ tướng quân đối với Cơ Huyền Sách rất có tín nhiệm: “Xem ra ngươi còn có giá trị .”
Nàng bỗng nhiên hiếu kì đến tướng mạo của Cơ Huyền Sách, mặc dù hắn che hơn phân nửa má, phần còn lại lộ ra chút ít dung nhan tinh xảo, khiến người ta liên tưởng đến vẻ tuấn mỹ dưới lớp mặt nạ.
Nàng đưa tay muốn vén mặt nạ Cơ Huyền Sách.
Tiểu Bạch long dùng cái đuôi che mắt: “Không xong rồi, chủ nhân kỵ thần ghét ai chạm vào mình”
Cơ Huyền Sách ánh mắt không thay đổi, hắn rút d.a.o của đối phương c.h.é.m đứt bàn tay đang duỗi ra, động tác uyển chuyển không chút do dự.
“Áaaaaa” Nàng hét lên như tiếng kêu của con lợn bị giết.
Cơ Huyền Sách thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng lại, một đao đ.â.m xuyên tim nàng. Một chân đá qua đống lửa, đám người xung quanh lập tức choáng váng.
Hắn đặt chén lưu ly trong góc, mang vài con đom đóm bắt được trên đường vào rồi dùng quần áo phủ chiếc chén lại.
Đám người vây quanh phản ứng.
Cơ Huyền Sách cởi mặt nạ xuống, lộ ra một dung nhan ác quỷ: “Không phải muốn nhìn sao? Nhìn kỹ đi là ai tiễn bọn ngươi lên đường.”
Trường đao trong tay khẽ rung lên, tiếng binh khí nhẹ nhàng vang lên.
Khi đám lính truy đuổi bên ngoài quay trở lại, hắn sẽ bị phát giác, không thể nhanh chóng bại lộ tung tích như vậy, việc bịt miệng đám người này là điều khó tránh khỏi, vì vậy tốt hơn là nên tấn công trước.
Một trận chiến khốc liệt xảy ra sau đó.
Hắn chịu đựng cơn sốt cao và những vết thương cũ mới, một mình cầm trượng d.a.o g.i.ế.c c.h.ế.t tất cả kẻ trong trại, đồng thời tiêu diệt nhóm kẻ truy đuổi quay trở lại.
Cuối cùng hắn nửa quỳ trong một núi t.h.i t.h.ể và một biển máu, người đầy máu, không phân biệt được là của mình hay của người khác
Hắn cứng nhắc hé mở lớp quần áo phủ trên chén lưu ly, nhìn thấy Thương Thần hoa bình an vô sự, nở nụ cười khó khăn, cuối cùng ngã xuống đất.
Cơ Huyền Sách bị bao vây bởi xác c.h.ế.t và m.á.u trên mặt đất.
Chén lưu ly được đặt gọn gàng ở trong góc, những con đom đóm lặng lẽ nhảy múa.