Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hôm Nay NPC Cũng Nỗ Lực Làm Việc - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:55:11
Lượt xem: 1,476

Tôi chỉ là một NPC trong tiểu thuyết.

Câu thoại cố định mỗi ngày của tôi là: "Tiểu thư, cô là cô gái đầu tiên Thiếu gia dẫn về đấy."

Tính đến nay, Thiếu gia đã dẫn về 582 cô rồi.

Cuối cùng, Thiếu gia không nhịn được nữa mà lên tiếng với tôi:

"Có thể đổi một câu khác không?"

Tôi mỉm cười: "Cái đó thì phải trả thêm tiền."

---

Nói xong câu đó, Thiếu gia lắm tiền nhiều của ném ra một tấm thẻ đen.

Thiếu gia: "Tôi nói một con số, cô mỗi ngày đổi một câu thoại."

Tôi nâng niu tấm thẻ đen, vẫn mỉm cười: "Vâng ạ, Thiếu gia."

Ngày hôm sau, cô gái mới tới, tôi tận tụy đứng sau lưng cô ta, bưng sữa bò mà nước mắt lưng tròng.

Tôi: "Lâu lắm rồi tôi mới thấy Thiếu gia cười vui vẻ như vậy."

Quản gia đứng cách đó không xa chậm một bước, cũng bưng sữa bò mà nước mắt giàn giụa.

Thiếu gia bóp nát một cái ly thủy tinh bằng một tay, u ám hỏi ông ta: "Ông lại khóc cái gì?"

Quản gia: "Cô ta nói hết cả lời thoại của tôi rồi!"

Thiếu gia: "..."

Tôi hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi đây, cởi bộ đồ hầu gái lao đến bối cảnh tiếp theo.

Một người làm công chuyên nghiệp sẽ không chỉ làm một công việc.

Chuyển cảnh, tôi đến một quán karaoke cao cấp làm phục vụ, cô đồng nghiệp mới vào nghề chưa thành thạo, đi ba bước là rơi ba cái ly, tôi được quản lý phân công dẫn dắt cô ta, vì vậy dẫn cô ta đến một phòng hát.

Vừa bước vào cửa, cô đồng nghiệp đã hắt rượu lên người khách .

Người bị đổ rượu không phải ai khác, chính là Thiếu gia mà tôi vừa hầu hạ ở biệt thự.

Thiếu gia và tôi nhìn nhau.

Lúc này, cô đồng nghiệp đã đáng thương lau vết rượu trên người Thiếu gia, bị anh ta túm lấy tay.

Thiếu gia: "Tôi nhớ cô rồi đấy."

Câu này nói với cô ta, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm tôi.

Nguy rồi, người làm công chuyên nghiệp thảm bại vừa bị ông chủ phát hiện đi làm thêm, là loại trải nghiệm gì đây?

Nhưng hiện tại tôi không có tâm trạng để suy đoán ông chủ, tôi phải tận tâm tận lực nói ra câu thoại độc quyền của mình.

Ra ngoài, tôi chỉ trỏ cô ta.

Tôi: "Cô tiêu rồi, đó chính là Thái tử Bắc Kinh đấy, chọc giận anh ta thì cô đừng hòng sống yên ổn."

Cô đồng nghiệp mặt mày tái nhợt, loạng choạng suýt ngã.

Nói xong câu này, công việc của tôi đã hoàn thành, lại vội vã rời đi, đến nơi làm thêm tiếp theo của tôi.

Cửa hàng tiện lợi 24/24 đón nhân viên mới, xinh đẹp và lạnh lùng, tôi vẫn như thường lệ mỉm cười, chuẩn bị làm việc.

Giây tiếp theo, tôi lại nhìn thấy Thiếu gia.

Thiếu gia: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hom-nay-npc-cung-no-luc-lam-viec/chuong-1.html.]

Tôi không nhịn được nữa: "... Anh nghe tôi giải thích."

Thiếu gia: "Lương tháng mười vạn cộng thêm một tấm thẻ đen, vậy mà cô lại giả nghèo giả khổ ở cửa hàng tiện lợi với tôi?"

Cô đồng nghiệp lạnh lùng không nhịn được mà lên tiếng bênh vực tôi: "Xin lỗi đã làm phiền, người giả nghèo giả khổ là tôi, tôi vẫn chưa đi làm."

Thiếu gia: "..."

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Thiếu gia hừ lạnh một tiếng, đứng chôn chân ở cửa như Thần giữ cửa.

Tôi hơi sốt ruột, anh ta không quăng tiền bỏ đi thì tôi khó mà đến chỗ làm thêm tiếp theo được.

Vì vậy, tôi bắt đầu gợi ý: "Anh có quên mua gì không?"

Thiếu gia nghe vậy liền mua một hộp kẹo cao su, tôi cười tươi bảo cô đồng nghiệp chìa tay ra chờ nhận một nắm tiền lớn.

Ai ngờ Thiếu gia lại móc điện thoại di động ra từ trong túi.

Thiếu gia: "Chào cô, thanh toán bằng WeChat."

Tôi: "..."

Sau khi quét mã xong, tôi nhìn vào hóa đơn thu được ba tệ rưỡi, thực sự không thể nói lên câu: "Quả nhiên là Thái tử Bắc Kinh, ra tay hào phóng thật đấy."

Tôi chỉ có thể cắn răng tan làm.

Trở về biệt thự, Thiếu gia dẫn theo một con ch.ó về, tôi bước lên một bước, vừa mở miệng đã nói: "Tiểu thư, đây là lần đầu tiên tôi thấy Thiếu gia cười..."

Thiếu gia: "Cô nhìn cho kỹ, nó là chó."

Tôi: "..."

Tôi: "Xin lỗi."

-

Vì lỡ lời, nên Thiếu gia đã trừ năm tệ tiền lương của tôi.

Tinh thần làm việc giảm sút nghiêm trọng.

Một ngày mới bắt đầu, Thiếu gia dẫn cô gái mới vào cửa, tôi đứng im lặng một bên, Quản gia đã quen bị cướp lời nên an phận buông xuôi.

Năm phút sau, Thiếu gia nhếch mép.

Thiếu gia: "Quản gia, ông đang làm gì đấy?"

Quản gia: "Thiếu gia, tôi không làm gì cả."

Tôi: "Tôi làm chứng, ông ấy không làm gì cả."

Thiếu gia: "..."

Tâm lý cô gái này mạnh mẽ hơn những người trước nhiều, cô ta dịu dàng mỉm cười an ủi Thiếu gia: "Hình như họ không chào đón em lắm."

Thiếu gia gật đầu: "Hai người sẽ bị trừ lương."

Nụ cười của cô gái cứng đờ: "Không phải nên sa thải sao?"

Thiếu gia cau mày: "Tại sao phải sa thải, sa thải rồi ai tìm người mới cho tôi?"

Cô gái: "..."

Quản gia nắm bắt thời cơ bù đắp, nở nụ cười bắt đầu diễn.

Quản gia: "Đã lâu rồi không thấy Thiếu gia mắng người vui vẻ như vậy."

"..."

Loading...