Hôm Nay NPC Cũng Nỗ Lực Làm Việc - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-18 15:55:21
Lượt xem: 893
Thiếu gia hôn mê bất tỉnh, tôi gọi điện thoại chất vấn Nữ chính: "Chị hai à, không phải chứ, sao chị nấu ăn mà lại khiến người ta ngộ độc thực phẩm thế?!"
Nữ chính: "Tôi cũng không biết."
Tôi: "Chị nấu ăn không tự mình thử à?"
Nữ chính: "Tôi thử rồi, nhưng tôi không phải người, không bị ngộ độc thực phẩm."
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi: "..."
Câu hỏi mỗi ngày: Liệu tôi có thực sự nên đặt hy vọng được trở về nhà lên cô ta không?
Sau khi rửa ruột, Thiếu gia tỉnh lại vào nửa đêm.
Giọng cậu ấy khàn khàn: "Đây lại là ý tưởng của cô đúng không? Cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Tôi cứng đầu giải thích: "Gạt vấn đề đồ ăn sang một bên, anh không thấy trong lòng ấm áp lắm sao? Có người sẵn sàng tự tay nấu nướng cho anh."
Thiếu gia: "Sự lạnh lẽo thực sự không phải là cãi vã ầm ĩ."
Tôi: "..."
Phòng bệnh chìm vào im lặng.
Không lâu sau, Thiếu gia thở dài một hơi.
Thiếu gia: "Dương Ân, nói thật với tôi đi, cô sẽ không làm những chuyện vô lý này mà không có lý do."
Tôi cười ra nước mắt, không trả lời.
Nói nhiều sẽ bị sét đánh.
Thiếu gia nhìn tôi rất lâu, đột nhiên nói một câu chẳng đâu vào đâu:
"Như cô mong muốn."
Không biết có phải do tôi cầu nguyện linh nghiệm hay không, Thiếu gia bắt đầu tiếp xúc với Nữ chính.
Nữ chính đặc biệt gọi điện thoại báo tin vui cho tôi.
Nữ chính: "Anh ấy đồng ý hẹn hò với tôi rồi!"
Tôi qua loa "ừ" vài tiếng: "Vậy thì tốt quá rồi."
Nữ chính: "Cô đang làm gì đấy?"
Tôi: "Làm thêm."
Giọng nói của người phụ trách truyền đến đầu dây bên kia của Nữ chính.
Người phụ trách: "Anh em, nhanh lên, trộm xong lô thùng giấy này chúng ta sẽ đến nhà máy tiếp theo trộm tiếp!"
Nữ chính: "Giọng này nghe quen quen."
Tôi: "Vì đây là nhân viên của công ty cô."
Nữ chính: "..."
Tôi nhặt xong một lô thùng giấy ném lên xe, lau mồ hôi: "Sao không nói gì nữa?"
Nữ chính: "Ừm... là thế này, tôi đang bật loa ngoài, người đang ngồi cạnh tôi là người hẹn hò với tôi."
Tôi: "..."
Chẳng phải là Thiếu gia sao?!
Tôi vừa định nói gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.
Cảm giác sắp tiêu rồi.
Người phụ trách thấy tôi mặt mày ủ rũ, đi tới hỏi: "Sao vậy?"
Tôi: "Tôi làm thêm bị sếp phát hiện rồi."
Người phụ trách: "Thế thì đã sao?"
Tôi: "Vì chúng ta đang trộm thùng giấy của sếp tôi."
Người phụ trách: "?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hom-nay-npc-cung-no-luc-lam-viec/chuong-7.html.]
-
Người phụ trách trả tôi tiền công, đồng thời nhẹ nhàng nói rằng lần sau đừng đến nữa.
Tôi ngoan ngoãn quay lại công việc chính của mình, nhưng phát hiện ra Thiếu gia không còn gọi tôi đến văn phòng để giúp anh ấy làm việc nữa.
Nữ chính gần đây cũng không liên lạc với tôi, cả ngày chìm đắm trong vòng tay tình yêu.
Công ty cũng bị ném cho Thiếu gia, sống c.h.ế.t mặc bay, đúng là hôn quân.
Tôi đã nói rồi, não yêu đương không thể ra chiến trường, anh xem, đây chẳng phải là kết cục sao?
Nhưng tôi lại kỳ lạ cảm thấy sự ràng buộc của thế giới này đã được nới lỏng.
Nói cách khác, câu chuyện sắp đi đến hồi kết.
Quả nhiên, giây tiếp theo nữ chính đẩy cửa văn phòng bước ra, cầm một xấp thiệp mời cưới tủm tỉm nói.
"Mọi người, tôi và Tiêu Cầm sắp đính hôn rồi, hoan nghênh mọi người đến tham dự tiệc cưới nhé!"
Tôi nhận thiệp mời, trong lòng phức tạp.
Nữ chính chớp chớp mắt: "Dương Ân?"
Tôi: "Hửm?"
Nữ chính xấu hổ mím môi: "Cảm ơn cô nhé, cuối cùng tôi cũng có thể thực sự trở thành nữ chính rồi."
Tôi: "... Cô nói gì cơ?"
Nữ chính nhận ra mình lỡ lời, nói mấy câu qua loa rồi quay đầu bỏ đi.
Trở thành nữ chính?
Nếu không phải là nữ chính, vậy cô ta là thân phận gì?
Tôi định tiến lên hỏi cho ra nhẽ, Thiếu gia chắn trước mặt cô ta.
Thiếu gia khẽ ngẩng mắt: "Giờ làm việc, đi lại lung tung không tốt lắm."
Nói xong liền kéo nữ chính rời khỏi đây.
Ngày đính hôn, tôi ngồi ở góc ăn tiệc, ngay lúc Thiếu gia và nữ chính sắp trao nhẫn cho nhau thì thời gian đột nhiên dừng lại.
Nữ chính trợn tròn mắt, cố gắng gỡ chiếc nhẫn trên tay Thiếu gia.
Nữ chính: "Chỉ còn một chút nữa thôi! Chỉ một chút nữa thôi!!"
Nhưng Thiếu gia nắm chặt, cô ta không gỡ ra được.
Thấy cô ta vất vả như vậy, tôi không nhịn được lên tiếng: "Cần giúp đỡ không?"
Nữ chính giật nảy mình: "Sao cô lại có thể cử động?!"
Tôi: "... Tại sao tôi không thể cử động?"
Nữ chính ngẩn người: "Cô không phải là người bản địa?"
Tôi: "Không phải."
Chỉ trong khoảnh khắc ngẩn người đó, Thiếu gia như được nhấn nút tạm dừng, chậm rãi nắm chặt các ngón tay.
Thiếu gia nghiến răng nghiến lợi: "Cuối cùng cũng để tôi tóm được cô rồi, 071."
Nữ chính mặt mày tái mét: "Anh... Sao anh có thể khôi phục trí nhớ?"
Nói xong cô ta định bỏ chạy, tôi im lặng chặn đường cô ta.
Cô ta phản ứng lại: "Được lắm, hai người gài bẫy tôi!"
Tôi nhìn Thiếu gia, Thiếu gia cười khẩy một tiếng: "Đừng quá coi trọng bản thân, tôi không phải diễn vở kịch này vì cô."
Nữ chính, không, 071, cô ta tức giận hỏi ngược lại: "Không phải gài bẫy tôi vậy thì vì cái gì?"
Ánh mắt Thiếu gia hướng về phía tôi: "Đương nhiên là để đưa cô ấy rời đi."
Lần này đến lượt tôi c.h.ế.t lặng tại chỗ: "Thiếu gia... Anh đều biết sao?"
Thiếu gia: "Đoán cũng đoán ra được, nếu tôi không phối hợp với cô, biết đâu ngày nào đó chính là ngày giỗ đầu của tôi."
Tôi: "..."