Hôn ước từ bé ? Đồng chí giải phóng quân ? - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:16:39
Lượt xem: 3
Thái Lệ vô ý thức mà túm chặt quần áo của chính mình, cô ta biết lời nói của Chương Dạng chẳng có sai một chút nào cả.
Cô ta không nhịn được trộm nhìn người phụ nữ có khí chất lỗi lạc bên cạnh mình, giờ khắc này cô ta không thể không thừa nhận chính mình so ra kém đối phương. Vốn dĩ cô ta cho rằng Chương Dạng nhìn thấu chính mình, trên mặt sẽ có trào phúng, nhưng mà hiện giờ cô ta không nhìn ra bất cứ thứ gì từ trên mặt Chương Dạng cả.
Cuối cùng Thái Lệ đi vào phòng giải phẫu.
Nghĩ nghĩ, Chương Dạng vẫn quyết định trước khi cô rời đi, đi tới chỗ hỏi hộ sĩ xem ở bệnh viện có hộ công hay không.
May mà có tin tức tốt.
Chương Dạng sảng khoái mà thanh toán tiền, nhờ hộ công chăm sóc Thái Lệ giúp sau đó cô xoay người rời khỏi bệnh viện.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, Chương Dạng đi xuyên qua tòa nhà khám bệnh, khi đi ngang qua sảnh chính, nghe thấy một trận tiếng ồn ào.
Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua, bởi vì khoảng cách rất gần nên Chương Dạng nghe được rõ ràng có mấy câu nói bay xung quanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hon-uoc-tu-be-dong-chi-giai-phong-quan/chuong-177.html.]
Tựa hồ có liên quan tới y dược, còn có chuyện kê đơn thuốc gì đó, cô nhanh chóng đi ra bên ngoài, ở trên đường về thật ra cô có cân nhắc đi lại xem có thời gian thì đi kiếm một loạt tin tức về y tế đưa lên báo.
Xuống xe, tới sân ga giao thông công cộng tới tòa soạn, Chương Dạng vừa mới đi vào sân của tòa soạn, nhấc đầu lên một cái bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Từ khi cô bắt đầu đi làm ở tòa soạn, ở trong ấn tượng của Chương Dạng, trong sân của tòa soạn vẫn luôn vô cùng quạnh quẽ.
Nga
Cho dù đơn vị chiếm giữ diện tích không nhỏ nhưng nhân viên công tác ở bên trong thật sự quá ít, nên cũng không trách được thoạt nhìn có vẻ trống rỗng.
Nhưng mà hiện giờ, Chương Dạng đứng ở cửa phòng thường trực, vừa mới lấy thẻ chứng minh công tác từ trong túi ra, khi ngẩng đầu thấy trong sân xuất hiện cả biển người cũng khiến cô ngây ngẩn.
Chương Dạng căn bản chưa phản ứng lại được rằng tình huống trước mắt là như thế nào, cô xoay người lùi về phía sau một bước, cố ý nhìn cái tấm biển đơn vị đen trắng treo trên gạch mem sứ màu đỏ ở bên ngoài, xác nhận ở trên treo cái biển báo chiều thủ đô mới chứng minh được rằng cô không có đi nhầm nơi.
"Ông Vương, tình huống hôm nay là thế nào vậy ạ?" Chương Dạng nhìn về phía ông cụ giờ phút này đang ngồi ở trong phòng thường trực để trực ban, vô cùng ngoài ý muốn hỏi.
Ông Vương cười ha ha, sau đem cái bảng biểu thường trực ở trước mặt kia vào trong tay Chương Dạng, mặt trên đều là ghi chép lại số khách vào thăm.