Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 16

Cập nhật lúc: 2024-10-22 23:03:42
Lượt xem: 635

Lúc thấy hắn ta hơi sững sờ, dường như định giải thích, ta liền tiếp tục mở miệng: “Hôm qua Lý Mộc đã nói hết với ta rồi, ngươi không cần vội vàng phủ nhận."

Lúc này Triệu Dục hoàn toàn sửng sốt. Nụ cười trên mặt hắn ta cũng không giữ được nữa, dần dần sụp đổ, giọng điệu hơi lạnh.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Hắn đã nói những gì?"

Ta cụp mắt, trong lòng đã hiểu rõ.

Tất nhiên Lý Mộc chẳng nói gì với ta cả, chỉ là suy nghĩ kỹ một chút cũng không khó đoán ra. Dù có không đúng, thử dò xét một chút cũng chẳng sao.

Xem kìa, đã bị lừa một cách triệt để rồi.

Ta trả lời không đúng trọng tâm: "Triệu Dục, ta nhớ hồi nhỏ, điều ngươi muốn nhất chính là trở thành Đại Tướng quân."

Ta mỉm cười hồi tưởng, ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

"Ngươi chăm chỉ luyện võ, cũng không lơ là việc đọc sách. Ngươi nói, ngươi muốn trở thành một vị Tướng quân văn võ song toàn, được thiên hạ ca ngợi."

Triệu Dục chống cằm, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thật sao?"

"Nhưng tranh đấu giành giang sơn cho người khác, cuối cùng vẫn không thỏa mãn phải không?"

"Lão Hoàng đế sắp băng hà rồi. Thái tử suốt ngày đắm chìm trong ca vũ mỹ sắc, Nhị Hoàng tử là phế vật không gánh vác nổi đại sự, Tứ Hoàng tử còn quá trẻ. Duy chỉ có Tam Hoàng tử thông minh hiền năng thì đã sớm mất vì bệnh tim.

Thanh Hà, ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng ta làm thế chẳng phải cũng vì muôn dân trăm họ sao? Triều chính trong nước hỗn loạn, không tránh khỏi việc ngoại địch rình rập, ý nghĩ cuối cùng của ta, bất quá cũng chỉ là thiên hạ thái bình mà thôi." Triệu Dục mang vẻ mặt mệt mỏi.

Ta không nói gì.

Ta ngây người, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn, đang sắp xếp lại những thông tin gây sốc vừa nhận được.

Dù ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ rằng Triệu Dục lại muốn mưu phản.

Phải rồi, ở bên ngoài bồi dưỡng binh mã, lại có thể tránh được tai mắt của Hoàng đế, giờ trở về còn giả vờ mất trí nhớ, có thể giảm bớt sự đề phòng của Hoàng đế. Vậy Lý Mộc cũng là...

"Sao Lý Mộc lại đồng ý cùng ngươi làm chuyện này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-16.html.]

Ta nhíu mày, kìm nén sự hoang mang, hỏi một cách không hiểu.

"Đúng vậy. Hắn vốn ích kỷ, chỉ lo cho bản thân, loại chuyện chỉ cần sơ sẩy một chút là mất mạng này..." Khóe miệng Triệu Dục nhếch lên thành một đường cong đẹp mắt: “Hắn không nói với ngươi sao? Người như hắn vốn không muốn làm quan, hắn hợp tác với ta chỉ có một yêu cầu, đó là để ta hòa ly với ngươi.

Tên này đúng là cố chấp. Ta đem ruộng tốt, ngọc quý, quan chức, quyền lực để đổi, hắn không cần, hắn chỉ muốn ngươi."

25

"Ngươi không cần nói những điều này." Ta cụp mắt, ngắt lời Triệu Dục đang nói liên hồi: “Văn Văn có biết không?"

"Cái gì?"

Triệu Dục sửng sốt, rõ ràng không ngờ ta lại hỏi như vậy.

Hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, cười nhạt: “Đương nhiên là càng ít người biết càng tốt."

"Nàng ấy không biết sao?" Ta dừng lại một chút: “Vậy sau này ngươi định đặt nàng ấy ở vị trí nào?"

Bất kể là thành công hay thất bại, đối với Văn Văn đều không phải chuyện tốt. Nàng ấy đâu phải tính cách có thể chịu đựng được chốn thâm cung.

Triệu Dục như đoán được ta đang nghĩ gì, đáy mắt hơi lóe lên.

"Nàng ấy —"

"Phu nhân!"

Cửa bị đẩy ra một cách vội vã, Văn Văn đôi mắt đỏ hoe.

Ta cảm nhận được Triệu Dục bên cạnh cứng người lại một cách rõ ràng, Văn Văn như hoàn toàn không để ý đến hắn ta, lao tới ôm lấy ta, mạnh đến mức khiến ta đau nhức.

"Cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Ta vừa săn được một con thỏ, định nướng thịt thỏ cho người ăn." Giọng điệu của nàng ấy ấm ức không thể tả: "Vừa mới bắt được, bọn họ đã nói người xảy ra chuyện rồi."

Văn Văn hít hít mũi.

Để bắt được con thỏ đó, nàng ấy đã theo dõi đến tận hang thỏ, canh chừng trong trời lạnh giá suốt một thời gian dài mới bắt được một con thỏ nhỏ đang ngủ mê không chạy nhanh được.

Văn Văn chẳng hề để tâm dùng tay lau lau cái lồng nhỏ mà nàng ấy vẫn cầm, mở cửa lồng ra.

Loading...